Tội Của Tôi Và Tình Cũng Của Tôi

04 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 159272)
Tội Của Tôi và Tình Cũng Của Tôi

Anh không gửi cho em bức thư nào “khẩn cấp”, chỉ “thường” thôi, em rất đỗi coi“thường”! Anh viết nhiều, chỉ mỗi một chữ “Thương”, em không ngó, đành coi như em “Ghét”!

Màu Tình Yêu, màu gì? Ai biết! Xanh? Tím? Hồng? Vàng Đỏ hay Đen? Anh viết bằng mực tím không lem, không ngụ ý để em hồi tưởng…Có một buổi chiều em tan trường mưa lớn, nép hành lang, Thầy cũng nép gần bên. Đà Lạt buồn. Đà Lạt buồn mông mênh. Anh hồi đó, cuộc đời lăn như viên phấn!

Mà lạ lùng khi anh ra trận (Thầy cũng đi nhập ngũ như ai), anh nhớ em mưa núi kéo dài,anh nhớ em, nhớ ơi Đà Lạt, mưa ở rừng thông mưa mưa bát ngát, em tan học về chiếc cặp ướt không? Và tóc em tóc có bềnh bồng? Anh ôm súng tưởng ôm choàng quá khứ….Em có biết hồi em rất nhỏ có một ông Thầy rất trẻ tương tư? Rồi ông Thầy rất trẻ làm thơ, tình lắm nhé, tình cho em duy nhất!

Em nói với anh một lần, bây giờ em thương Đức Phật, em tu hành dù tu-tại-gia, em không “đụng” đến chuyện chi / cả chuyện nước chuyện nhà, em “lao động” kiếm tiền, em…phải sống!

Anh đi lính, lính tan hàng, tan mộng, sau những năm tù anh ở rất xa, thư anh viết gửi về em rất thiết rất tha, em không đọc, không mặn mà, thưa em: anh có tội! Nhưng tự lòng anh, bắt anh phải nói, rằng yêu em và không yêu ai. Những bức thư không chứa đựng tương lai, không hiện tại, cũng không dĩ vãng. Anh viết cho em với điều nhủ nhắn / mình phải thủy chung mãi mãi với “người ta”!

Anh gọi em bằng “người ta”, ôi cha! Em! Anh nghĩ tới một cành hoa bằng ngọc, anh hi vọng em vị tình em khóc…để thư anh không phải thư thường! Mười năm hơn, rồi hai mươi năm hơn, anh vừa đi bộ một mình ra nghĩa địa, anh nghĩ có một ngày anh ở đó, những bài thơ cháy bỏng những cây nhang….

Em ơi em anh không viết vội vàng. Xưa lắm nhé, vội vàng chi nữa? Thư anh gửi về, em không xem thì bỏ, tội của anh và tình cũng của anh!

Trần Vấn Lệ
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn