Cuộc Tình Cá Độ

04 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 152873)

CUỘC TÌNH CÁ ĐỘ

 Đầu năm học 64 tôi xin vào ở nội trú trong trường Đại Học Dalat chung phòng với hai người bạn.Chúng tôi cùng lên năm thứ 3 nhưng khác phân khoa. Anh Sỹ, người bạn quê ở Vĩnh Long học ban Triết khoa Sư Phạm. Sỹ ít nói, tính tình trầm mặc,có lẽ vì thế mà anh chọn môn triết chăng? Có lần anh khoe nhà anh ở Vĩnh Long có dòng kênh êm đềm chảy xuyên qua vườn cây trái…các bạn có dịp về chơi ăn chôm chôm, sầu riêng mệt nghỉ. Người bạn kia tên Tiến, Bắc di cư 54, gia đình khá giả, có cửa hàng buôn bán nông cơ mặt tiền đường Trần Hưng Đạo Saigon. Anh là người hoạt bát vui tính. Tôi cho rằng vì vậy mà anh chọn khoa Quản Trị Kinh Doanh,nhưng anh chối bỏ, anh nói anh không thích thương mại, anh học môn này chỉ vì muốn chiều ý ông bà bô mà thôi. Còn tôi tên Lân, tôi theo khoa Toán. Tôi là dân Dalat,nhà ba mẹ ở Chi Lăng, lúc nhỏ tôi học tiểu học ở các trường quanh đó,lên trung học tôi học ở trường Trần Hưng Đạo cũng khá xa nhà nên gia đình cho tôi ở trọ nhà bà con cho tiện việc học hành. Tôi ở nội trú Đại Học cũng vì lý do đó. Ba chúng tôi khác môn học cho nên dù chung phòng cũng không có gì bàn thảo hay tranh biện. Chúng tôi chỉ dành cho nhau những ngày cuối tuần, hay ngày nghỉ đặc biệt để tán gẫu hay ra ngoài bát phố,ăn sáng, café Tùng hay đi xem ciné ở rạp Hòa Bình.

 Hôm ấy nhằm ngày thứ năm,cả ba chúng tôi được nghỉ nên rủ nhau ra phố ăn sáng, sau đó làm một vòng lang thang quanh khu Hòa Bình. Khi đến cửa hàng cuối dãy, cả bọn dừng lại ngắm nghía. Nhiều máy ảnh mới và đẹp quá…Sỹ trỏ tay vào một máy hiệu Yashica nói:

 - Cái kia ống kính 3.5,chắc là model mới…nhưng

Tôi cũng đồng điệu với Sỹ :

 - Mắc thật, gần 2.500 đồng. Tớ thì tớ dứt khoát chờ model mới hơn nữa
Sỹ cười mỉm :

 - Sao bạn không nói để mai tính cho nó sang.

Tôi quay sang Tiến:

 - Bạn này thì có khả năng để mai tính thật đấy.

Nhưng không nghe thấy Tiến trả lời.Nhìn vào tấm kính cửa hàng tôi thấy lờ mờ bóng lưng của tiến đang đứng im bất động. Hóa ra Tiến đang ngắm nhìn đâu đó phía bên kia đường.Tôi quay lại dõi theo hướng nhìn của Tiến hỏi :

 - Bạn đang ngắm gì thế?

Tiến đưa tay lên miệng suỵt: 

 - Nhìn thẳng qua bên kia đi!

Tôi và Sỹ nhìn thẳng qua bên kia đường, đó là bờ lề đầu cầu dẫn vào lầu chợ Dalat,tôi chưa thấy gì đặc biệt ngoài vài gánh hàng rong, một số người lao xao lên xuống mấy bậc cầu thang…Tiến lại lên tiếng nho nhỏ:

 - Nhìn thấy chưa…cô gái mặc áo dài đang đứng nghỉ chân, tay trái khoác chiếc áo len màu blue đậm vừa mới cởi ra đấy…không, bây giờ thì cô ta với tay xách cái giỏ lên đang định đi đấy…

Tiến tả chi tiết quá, tôi đã nhận ra cô gái ấy, tôi liếc nhìn Sỹ, Sỹ gật đầu như muốn nói đã thấy.Tiến vẫn không rời mắt khỏi người đẹp, nghĩ rằng bạn mình chưa thấy, anh nói như gắt nhẹ

 - Mắt các cậu xí ngầu quá, cô nàng tay xách giỏ tay khoác áo len lên che đầu đang muốn qua đường đó….ô,ô...người đẹp đang hướng về phía tụi mình đấy…

Miệng Tiến ba hoa, tôi nói chặn Tiến:

 - Khỏi tả nữa, thấy rồi.

Đúng, người con gái Tiến tả đang đi về phía chúng tôi,cô nàng mặc chiếc áo dài bằng tơ bóng màu trắng ngả ánh vàng, tay trái khoác chiếc áo len lên đầu che nắng, tay phải xách một cái giỏ [đồ ăn?] nặng trĩu làm cho thân hình nàng hơi nghiêng về phía ấy, thân hình thon thả nằm gọn trong chiếc áo dài càng làm tăng sức hấp dẫn của nữ tính, quả nhiên là một cô gái khá xinh đẹp. Chỉ còn vài bước nữa là cô nàng bước lên hành lang ngay chỗ chúng tôi đứng.Vừa vào trong mát, nàng đã bỏ tay áo len che nắng xuống cho thấy gương mặt như có trang điểm phơn phớt má hồng. Cả ba chúng tôi đều im lặng. Không biết cô nàng có để ý đến chúng tôi không hay có biết có ba chàng thanh niên “bảnh trai” đang ngắm nhìn mình không…mà sao khi lướt qua mặt chúng tôi, nàng thản nhiên tới mức tôi có cảm tưởng như “đạo diễn phim trường đã dặn dò cô phải làm như vậy”. Bây giờ chúng tôi chỉ còn thấy lưng của nàng nhỏ dần nhỏ dần…Nàng có ý định băng qua đường Tăng Bạt Hổ.Tiến ngẩn người lẩm bẩm “cô ta đi về đâu thế?” rồi rảo bước đi theo một cách tự nhiên. Tôi và Sỹ không ai bảo ai cũng theo sau Tiến.Tôi nói thầm vào tai Sỹ :

 - Bạn ta bị sét đánh rồi.

Sỹ cười:

 - Nhưng chưa chết, còn nói còn đi được.

Như những khách bộ hành vô tình,cả ba chúng tôi lang thang theo sau cô gái. Đi hết đường Tăng Bạt Hổ nàng quẹo xuống dốc Minh Mạng rẽ trái ở dốc nhà làng, băng qua Phan Đình Phùng hướng về khu nhà thương đường Hai bà Trưng. Bỗng, Sỹ dừng lại nói :

 - Bộ phải đi theo người ta tới nhà hay sao?

Như một mệnh lệnh, tôi và Tiến cũng dừng lại.Tôi khoác tay lên vai hai người bạn cười hòa bình:

 - Một quãng đi dạo thú vị, thế là đủ.mình quay về thôi. Nhưng Tiến vẫn còn phân vân không biết có nên theo nữa hay thôi. Sỹ nhìn Tiến nói dứt khoát :
 - Hãy cho lý do chính đáng tại sao phải theo, theo để làm gì…nếu không thì kệ hai bạn, tôi về đây.

Tôi thấy Sỹ có lý nên kéo Tiến trở về:

 - Đúng đấy bạn ơi, một tý romantique là đủ bởi vì mục tiêu của bạn là tiến sĩ kinh doanh kia mà…

Tiến cười nhăn nhó. Nhà triết học có vẻ thương hại cho nhà kinh doanh nên đề nghị :

 - Thôi ta ghé quán Tùng làm ly chanh rhum cho Tiến gậm nhấm chút dư âm …rồi hãy về trường.

Sáng thứ năm café Tùng cũng không đông khách mấy. Chúng tôi chọn một bàn gần cửa kính nhìn ra đường,ở vị trí này người ta có thể thả tầm mắt rộng hết không gian phía sau rạp Hòa Bình, tới tận cầu thang vào chợ lầu Dalat…Vừa ngồi xuống Tiến đã thả hồn ra ngoài không gian ấy.Người phục vụ đã mang chanh rhum ra. Tôi cầm ly nước nhấp một ngụm rồi nhìn Tiến nói đùa :

 - Sao? Có tìm thấy dư âm dư ảnh gì không?…phải công nhận bạncó mắt
tinh đời…cô gái ấy là mẫu người rất xinh đẹp.

Sỹ cười mỉm :

 - Khá xinh nhưng hơi gầy một chút.

Tiến bây giờ mới lên tiếng :

 - Như vậy mà bạn chê là gầy, phải nói là thân hình người mẫu mới đúng.

Sỹ như cố ý chọc tức Tiến:

 - Nàng ta đi chợ mà đánh phấn hồng,chứng tỏ có vẻ già đời,không chừng có gia đình rồi đó cậu hai!

Tiến cãi:
 - Đời mà, chuyện gì cũng có thể xẩy ra. Nhưng tôi có nhận xét khác. Các bạn cũng nhìn thấy cô nàng cầm trên tay chiếc áo len màu blue đậm phải không đó là đồng phục của nữ sinh Bùi Thị Xuân...

Sỹ ngắt lời:
 - Áo dài bóng bóng cũng là đồng phục của BTX hay sao?
 - Đồng ý không phải đồng phục nhưng hôm nay cô nàng đi chợ chứ đâu phải đi học, cô nàng mặc áo dài bằng tơ…tơ...(Tôi nhắc dùm) bằng tơ sống (Tiến tiếp) đúng rồi bằng tơ sống màu mỡ gà nhàn nhạt. Gần đây không phải nữ sinh BTX có phong trào diện áo dài bằng vải tơ sống ư..còn nữa lúc cô nàng đi qua trước mặt các cậu không nhìn rõ sao, không có một tí phấn nào hết, phơn phớt má hồng không phải là phấn hồng mà là hiệu quả của cái giỏ đồ ăn nặng trĩu, của mấy bậc thang cấp, của ánh nắng hanh buổi sáng mà thôi…

Tôi vỗ tay cười lớn:

 - Thật là hùng biện,nhưng lộn nghề rồi. Những lời này phải để cho nhà triết học Sỹ luận lý mới phải..

Sỹ cũng cười nhưng anh cố tình không tha:
 - Cái áo len màu blue không đủ kết luận là nữ sinh BTX.Vả chăng các bạn đã từng "công nhận" đặc tính của mấy em BTX là một khi đã khoác lên mình chiếc áo len thì em nào cũng chẳng muốn bỏ ra dù là trưa hè chăng nữa. Đằng này cô nàng bỏ ra khoác lên đầu che nắng có ý để khoe thân hình đẹp...chẳng phải già đời là gì ...

Tiến nhìn tôi như phân trần:
 - Có thể lắm chứ, các em lớp 7, 8 còn nhiều e lệ thì đúng là mẫu của bạn nói. Còn các em lớp 10,12 thì lớn rồi...ngoài việc đi học có khi phải giúp cha mẹ đi chợ, nấu cơm, đứng bán hàng thì có nét già dặn là chuyện bình thường.

Tôi thấy không thể để câu chuyện đùa vui trở thành căng thẳng, nên tôi chuyển hai người bạn thân qua ý khác:

 - Này, hai người hãy uống nước đi trước khi nói tiếp, bây giờ tới phiên tôi.Tôi thấy bạn nào nói cũng hay cả, nhưng nếu chúng ta đã dựa vào cái nhìn bên ngoài để suy diễn thì tại sao lai không suy diễn theo chiều hướng tốt đẹp. Mình là sinh viên mà..(tôi định tán nhảm thêm nhưng thấy hai bạn đang nhấp từng ngụm nhỏ chanh rhum và lắng nghe chăm chỉ nên tôi tỉnh bơ nói tiếp)trước hết hai bạn phải công nhận với tôi là cô ấy rất xinh đẹp (Sỹ ngắt lời tôi: đừng dùng từ Rất),ok không “rất" mà chỉ" đẹp" thôi,tuổi của nàng chừng 18, nếu là học sinh thì phải là học sinh lớp 11,12 gì đó, và ta cứ cho rằng nàng đúng là học sinh lớp 12 trường BTX đi.Trường ĐH và BTX là hàng xóm mà, ta hãy để hình ảnh cuộc gặp gỡ với cô em hàng xóm ấy trong lòng hôm nay (tới đây tôi mỉm cười hạ giọng) và mãi mãi...

Tự nhiên ánh mắt Tiến như lóe sáng lên;
 - Tôi sẽ chứng minh sự quan sát của tôi là đúng. Tôi sẽ làm quen với cô ấy!

Cả tôi và Sỹ cùng nhướng mày ngạc nhiên nhìn Tiến.Tôi hiểu Tiến muốn nói nếu làm quen được với cô gái ấy thì sẽ biết rõ sự suy đoán của Tiến là đúng. Nhưng hôm nay chỉ là một cuộc dạo phố, một câu chuyện vui trên đường sao Tiến lại đặt vấn đề lên tầm quan trọng. Làm quen để trở thành bạn quen với một người lạ trên đường không phải là một chuyện dễ, nhất là với một cô gái.Bỗng nghe Sỹ lên tiếng :
 - Làm quen! bạn có hạn định thời gian không?

Tiến trầm ngâm một lúc rồi quảquyết nói:

 - 5 tuần.

Tôi giật mình tự hỏi tại sao không là 4 hay 6 mà lại là 5. Sỹ lại nói:

 - Phải có gì bảo kê cho lời hứa của bạn chứ. (Sỹ cười nhìn Tiến nói tiếp) bảo kê cho cụ thể một chút,ví dụ một chầu gì đó...( Sỹ khựng lại nhìn tôi hỏi) nhưng một chầu thì ít quá phải không Lân, ai cũng có thể làm được và như vậy ...
 - Tôi hiểu ý bạn Sỹ rồi (Tiến chen vào) ít quá thì lời hứa cũng dễ "xù" chứ gì...Yên tâm, nếu trong 5 tuần tôi không làm quen được cô ta tức là tôi thua, tôi sẽ đãi hai bạn một tháng phở. Nhưng nếu tôi thắng cuộc thì hai bạn mất gì?

Tôi vội vàng hỏi:
 - Bạn nói "hai bạn" nghĩa là có cả tôi nữa à, tôi có cá độ đâu!
 - Là tôi thôi (Sỹ phác một cử chỉnhư thể gạt tôi ra, rồi tiếp) bạn Lân không có trong cuộc cá độ,bạn làm trọng tài, bên nào thắng thua trọng tài cũng hưởng lộc.Tôi đồng ý với bạn Tiến, nếu bạn thắng cuộc tôi cũng chung độ một tháng phở.

Tôi vội kêu lên:
 - Này hai bạn, một tháng nhiều lắm, một ngày 3 tô, một tháng 90 tô, mệt mỏi lắm đó.

Nhưng Sỹ dứt khoát :
 - Đừng lo cho tôi, một tạ sầu riêng chẳng lẽ không trả nổi 90 tô phở...cứ giao ước như thế.
Sau câu chuyện hôm ấy cả ba chúng tôi về trường và lại vùi đầu vào công việc học của mỗi người,hình như bài vở bận rộn đã khiến chúng tôi không để ý đến ngày thứ năm trong tuần đã trôi qua. Đó là ngày thứ năm thứ nhất của cuộc thách đố. Chiều thứ bảy tôi lại về với gia đình ở Chi Lăng nên sang sớm thứ hai tôi mới trở lại ký túc xá của trường. Lúc gặp hai bạn thấy họ vẫn chuyện vãn bình thường như là họ đã quên luôn chuyện thách đố.Thờigian qua mau hôm nay lại đến ngày thứ năm. Tôi đánh răng trong phòng nói vọng ra:

 - Hôm nay tôi không được nghỉ, tôi có giờ topo của GS Áng mới ở Sagon lên hôm qua, hai bạn thì sao? (không nghe thấy Tiến nói gì, chỉ nghe tiếng Sỹ đáp: tôi cũng phải lên lớp)

Đến giờ cơm trưa không thấy Tiến ở nhà ăn.Thỉnh thoảng có sinh viên bỏ bữa ở căng tin thì cũng là chuyện bình thường. Nhưng tôi dự cảm có gì không ổn ở Tiến lần này. Khi về phòng tụi tôi thấy tiến đang nằm đọc sách. Sỹ hỏi:

 - Sao bạn không ăn cơm trưa?
 - Tôi ăn rồi, ăn ở ngoài.

Tôi muốn hỏi thăm Tiến vài điều nhưng vì còn giờ học buổi chiều nên lại thôi. Sau bũa cơm chiều tôi tìm cách rủ riêng Tiến ra ngoài uống nước. Mặt tiền con đường đá đầu ấp Hà Tĩnh có vài quán nước chỉ cách cổng trường ĐH và BTX có vài trăm mét.Tôi và Tiến chọn quán sinh viên hay ngồi uống cafe. Sau khi an vị và hai phin cafe đã được bưng ra, tôi nhập đề ngay:

 - Này bạn...(nhưng tôi chưa kịp nói gì thêm thì Tiến đã ngắt lời)
 - Anh định hỏi tôi chuyện làm quen với cô gái ấy tiến triển tới đâu chứ gì...Chưa có gì hết!
 - Đúng, tại tôi thấy bạn dạo này hơi "lạnh". Nếu có vấn đề nan giải thì thôi bỏ qua đi, để tôi nói lại với Sỹ việc chính của chúng ta là việc học, chuyện thách đố xem như chuyện đùa cho vui vậy thôi...
 - Bạn đoán đúng, tôi đang có vấn đề nan giải. Nhưng bạn đừng nói với Sỹ như vậy, không phải vì tôi sợ thua một tháng phở đâu, mà vì...vì (Tiến ngập ngừng) thực lòng tôi muốn được quen cô ấy.

Ôi! Tôi đã hiểu ra. Bạn tôi không còn xem chuyện cá độ là chuyện vui đùa nữa. Nó bắt đầu trở thành chuyện tình cảm riêng của bạn ta rồi chăng?Tôi cảm thấy có chút lo lắng trong lòng, cảm thấy phải tôn trọng ý của Tiến hơn.Tôi nói với Tiến:

 - Muốn thế thì phải có kế sách gì chứ, hôm nay lại thứ năm, tứ chai tuần dã trôi qua bạn biết không?
 - Biết, kế sách thì cũng có (Tiến thở dài) nhưng hôm nay tôi thấy có chỗ không ổn.
 - Không ổn chỗ nào nói tôi nghe được không?
 - Hôm ở cafe Tùng, tôi lóe lên một kế hoạch có vẻ rất khả thi.Tôi nghĩ rằng cô gái là nữ sinh BTX mà đi chợ ngày thứ năm thì có nghĩa thời khóa biểu của của cô thứ năm không có lớp và cô dành ngày nghỉ này để đi chợ cho gia đình. Như vậy mỗi sáng thứ năm tôi chỉ cần chờ cô nàng ở vỉa hè đầu cầu thang lầu vào chợ là thể nào cũng gặp.Chắc chắn theo thói quen lên hết mấy bậc cầu thang tới vỉa hè cô nàng sẽ dừng lại nghỉ chân như hôm nọ rồi đi tiếp..
 - Và bạn đã làm theo kế hoạch đó?
 - Phải, tôi đã bắt đầu thứ năm tuần trước và cả hôm nay nữa,hôm nay tôi ngồi từ hơn 8 giờ ở quan cafe góc đường Ngô tùng Châu. Chỗ ấy nhìn sang vỉa hè đầu cầu thang lầu rất rõ vì gần...nhưng quá 10 giờ rưỡi vẫn chẳng thấy bóng dáng cô nàng đâu cả.Tôi sợ rằng cũng có lúc mình chểnh mảng nên tôi đứng lên thả bộ qua Tăng Bạt Hổ rồi Minh Mạng, dốc Nhà Làng. Đến dốc lên khu nhà thương tôi đành phải quay lại. Hôm ấy chúng mình đã bỏ cuộc ở chỗ này nên tôi đâu biết nếu đi nữa thì mình phải đi đâu.
 - Ngược trở lại chỗ cũ thì cũng gần 12 giờ trưa chắc bạn đói lắm (tôi mỉm cười thương hại) và vì vậy bạn đã ăn cơm trưa ở ngoài như bạn nói (Tiến cười buồn gật đầu,tôi hỏi tiếp) còn có chỗ tôi chưa hiểu, cho rằng hôm nay nàng có đi chợ, bạn thấy nàng về đúng như dự đoán thì bạn làm sao để làm quen nàng?

Tiến do dự một chút,rồi anh nói nhanh như chương trình đã được viết sẵn:

 - Tôi sẽ đi theo nàng đến một quãng đường nào đó thuận tiện,tôi sẽ gia tăng khoảng cách đủ gần tôi sẽ gọi to lên một cái tên nào đó, ví dụ Lan Anh, Lan Anh...

Tôi bật cười:

 - Tại sao phải đến một quãng "thuận tiện", khoảng cách "đủ gần" và rủi không phải tên của nàng thì có ích gì...
 - Bạn là toán học cho nên chẳng tâm lý tý nào. Quãng thuận tiện là không quá đông người khó gây được sự chú ý, quá vắng người sẽ làm người ta sợ, còn không phải tên nàng ư, đâu cần.Tiếng gọi to, bất chợt ở khoảng cách đủ gần sẽ làm nhiều người ngạc nhiên ngoái tìm xem ai gọi ai.Nếu bạn trong cuộc bạn cũng sẽ không thoát khỏi trạng thái tâm lý đó.
 - Tôi không chối cãi,mọi người tìm ra bạn ,rồi sao nũa.
 - Tôi không cần mọi người, tôi chỉ cần nàng. Khi nàng nhận ra người gọi cũng đang chăm chú nhìn nàng thì nàng phải hiểu ra người này đã nhầm mình với Lan Anh nào đó. Lúc đó tôi đóng vai người nhầm lẫn tôi phải lúng túng cúi đầu nói xin lỗi...xin lỗi..

Tới đây Tiến bị khựng lại một lúc lâu,tôi nhắc :
 - Tôi vẫn lắng nghe, bạn nói tiếp đi chứ, có phải sau khi bạn xin lỗi, cô ta sẽ ngượng ngùng nói không có chi, rồi nàng đi tiếp,bạn sẽ đi nhanh hơn cho kịp cô ta, làm bộ xin lỗi lần nữa rồi nói nhăng cuội gì đó để bắt chuyện làm quen, phải vậy không?

Tiến vội ngắt lời tôi:
 - Đừng nói bậy, làm thế thì có khác gì tự thú là mình nói dối, là có ý đồ bất chính. Xin lỗi xong,trạng thái tự nhiên là đường ai nấy đi. Mình đang đi sau thì cứ đi sau và mỗi lúc một cách xa thêm để nàng có cảm giác tự nhiên và yên tâm hơn. Dĩ nhiên lần đi cùng đường này sẽ giúp mình biết chính xác nhà nàng ở đâu.Sau đó một thời gian ngắn, mình tìm cơ hội đi đối diện với nàng,khi chạm trán nhau cả hai sẽ cùng nhớ ra là đã biết nhau qua câu chuyện nhầm lẫn hôm trước,lúc này mình có quyền mỉm cười chào hỏi, vài lần chào hỏi như vậy thì coi như đã quen nhau...theo bạn kế hoạch này có được không?

Tôi cười ngất:

 - Nghe có vẻ suông sẻ lắm, nhưng lý thuyết của bạn đầy dẫy lỗ hổng.Tôi nói bạn đừng buồn...Cái giả thuyết cho rằng ngày thứ năm là thời khóa biểu đi chợ của nàng là lỗ hổng lớn nhất.Bằng chứng là đã hai lần thứ năm bạn chờ đợi "suông" rồi đấy.Hôm nay bạn thú nhận có gì không ổn là phải, bởi vì đứng chờ cầu âu như thế không thể gọi là kế sách. Còn nữa, giả sử bạn có vận may gập được cô nàng, chắc gì mọi việc diễn ra đúng như bạn nghĩ. Chỉ cần một việc không đúng dự đoán (ví dụ như ở chợ ra nàng có người đón, nàng không đi bộ, hoặc bạn gọi rõ to mà nàng vẫn không quay lại) là mọi việc tiếp theo đều sụp đổ.
- Bạn có lý (Tiến nói với giọng buồn nản) có lúc tôi cũng nghĩ như bạn, tưởng tượng của tôi có nhiều sơ hở quá, sau buổi chờ đợi hôm nay tôi thấy niềm hy vọng thật mong manh, nhưng cũng chẳng nghĩ được gì hay hơn thế. Có thể tôi sẽ không làm được gì nữa, tôi sẽ chịu thua các bạn, nhưng điều đó không quan trọng. Bây giờ tôi chỉ muốn làm sao để được gập cô nàng. (Tiến uể oải cầm tách cafe lên uống ngụm chót rồi nói) Mình về thôi Lân ạ.

Về đến phòng và ngay lúc lên giường ngủ tôi nhớ lại mấy câu sau cùng của Tiến (không quan tâm được thua chỉ muốn được gập nàng).. .anh chàng đã "yêu" rồi sao!Tôi định đem sự suy nghĩ của mình kể cho Sỹ nghe nhưng lại tạm gác lại, tôi cũng phải tôn trọng sự giao ước cho tới ngày cuối cùng...

Trời Dalat đã vào đông, không gian se lạnh, bấy giờ là hạ tuần tháng 12 nên thiên hạ đang náo nức chờ đón Noel, tết tây. Ban điều hành sinh viên đang chuẩn bị ráo riết cho tờ báo Xuân Ất Tỵ sẽ ra mắt vào dịp Tết nguyên đán. Sinh viên vừa lo việc học vừa lao vào các công tác ngoại khóa giúp cho các ngày lễ hội nên cũng rất bận rộn. Sỹ là trưởng ban biên tập báo xuân nên bận nhất.Tôi và Tiến cũng nhận viết bài cho tờ báo.Vì bận rộn nên bọn tôi chẳng ai nhắc nhở gì đến chuyện cá độ cả.Tính tới hôm nay đã là cuối tuần thứ tư theo lời hứa của Tiến.Vì là cuối tuần nên tôi định về nhà ở Chi Lăng, thứ hai mới lại vào trường.Nhưng nghĩ tới Tiến tôi lại muốn dành hai ngày rảnh để hỗ trợ chàng ta tý gì. Ít ra là an ủi và đồng cảm để tuần tới được kết thúc vui vẻ. Sau buổi cơm trưa tôi nói với Tiến:

 - Bạn muốn về nhà tôi chơi một ngày không? (Tiến ngạc nhiên nhướng mày nhìn, tôi nói ngay) Sỹ bận lo báo chí quá, thấy bạn không có bài nhiều nên rủ bạn cùng về, cuối tuần thay đổi không khí, thưởng thức cơm nhà cho vui vậy thôi. Sau vài giây suy nghĩ Tiến gật đầu
 - Đi ngay chiều nay hả? Có cần mang theo gì không?
 - Mang theo bộ đồ ngủ và sách vở gì bạn muốn đọc là đủ.
Chuẩn bị vài thứ cần dùng xong,chúng tôi ra bến xe đi Chi Lăng bằng xe đò hiệu "rờ-nôn con heo".Chính ra từ Dalat đi Chi Lăng chỉ mất 15 phút, nhưng vì xe đưa đón dọc đường nên có khi mất cả giờ mới tới.Chúng tôi về đến nhà lúc ấy khoảng gần ba giờ chiều. Má tôi ra mở cửa,vừa trông thấy mặt bà đã cười vui:

 - Ah! Có Tiến về chơi nữa à, thế còn cậu Sỹ đâu?
 - Cháu chào bác ạ, thưa bác anh Sỹ bận lắm, anh ấy là chủ bút đặc san Xuân Ất Tỵ tháng sau phải phát hành nên chẳng còn biết ngày nghỉ là gì cả.
 - Ra vậy! Thôi, con đưa bạn lên phòng nghỉ đi, phòng con chị đã làm sạch sẽ từ hôm qua.
 - Cám ơn má, à má này, bà Mì Quảng có còn bán buổi chiều không má?
 - Vẫn còn chứ, nhưng hai cậu không được ăn đâu đấy. Muốn ăn thì để sáng mai. Chiều nay ăn cơm nhà, tôi có món đặc biệt để đãi hai cậu.

Tôi và Tiến nhìn nhau mỉm cười, tất nhiên là phải vâng lệnh cụ rồi.Chúng tôi lên phòng cất đồ rồi xuống xin phép ra ngoài đi dạo. Chi lăng chỉ có một quãng phố ngắn, chẳng có gì đặc sắc, chúng tôi rủ nhau thả bộ về phía hồ Than Thở. Trên đường đi tôi hỏi Tiến:

 - Tính tới hôm nay đã hết 4 cái thứ năm rồi, bạn có gì để kể cho tôi nghe về kế hoạch "làm quen" của bạn không?
 - Không, chẳng có gì để nói nữa cả.Thật ra hôm thứ năm và cả sáng chủ nhật vừa rồi tôi cũng có ngồi uống cafe ở quán đầu góc Ngô Tùng Châu đến gần trưa,nhưng đúng như bạn nói, tôi đã làm chuyện không tưởng. Bởi vậy hôm nay tôi chính thức thông báo với các cậu rằng tôi thua cuộc (Tiến cười nói một cách nghiêm nghị) đề nghị bạn hay bạn Sỹ hãy chọn một ngày nghỉ nào đó để tôi chung độ.
 - Lần trước bạn có nói được thua không quan trọng mà...
 - Phải, tôi có nói thế vì tự nhiên tôi cảm thấy đem chuyện "làm quen với cô nàng"vào" chuyện được thua chung độ "là điều không phải, là súc phạm”, là..là..thế nào ấy thật khó diễn tả.

Tôi đã hiểu cái khó diễn tả của Tiến,chỉ mới thấy mặt cô nàng có một lần nhưng anh đã chớm yêu cho nên anh cảm thấy cần phải bảo vệ cho tình yêu ấy.Ôi! tình yêu thật là vĩ đại cho dù nó mới có một chiều và hãy còn nằm trong tâm tưởng, tôi hỏi:

 - Chuyện làm quen cũng bỏ luôn ư?
 - Không bỏ thì làm sao hơn, thôi không biện giải gì nữa, tuy là chuyện vui đùa, tôi cũng phải giữ đúng lời hứa. Bạn là trọng tài hãy giúp tôi để câu chuyện của ba chúng ta được chấm dứt vui vẻ.

Câu chuyện vãn đã dẫn hai chúng tôi tới gần hồ Than Thở. Chiều thứ bẩy,tuy trời cuối đông se lạnh nhưng cũng lơ thơ vài du khách. Một chiếc xe lam vượt qua chúng tôi, tới bãi đậu thì đổ xuống bốn thanh niên ăn mặc sang trọng, hai nam hai nữ cười nói tíu tít khiến cho không khí tươi vui hẳn lên. Tôi đập tay vào lưng Tiến nói:- Nhìn kìa, bạn có thấy hai cô gái kia cũng xinh đẹp lắm phải không?
 - Ở tầm nhìn xa mà (Tiến lạnh lùng trả lời), nó như được lồng khung mà lồng khung thì hình ảnh nào cũng đẹp
 - (Tôi cười): Bạn tôi khó tính quá!vậy ta hãy đến gần cho khung ảnh nó to lên xem sao.

Bốn thanh niên đang chọn cảnh để chụp hình, bỗng tôi chợt nhận ra dáng dấp của người bạn quen, tôi buột miệng ồ lên một tiếng, Tiến ngạc nhiên hỏi: chuyện gì.Tôi nói:

 - Anh chàng mặc veston màu gris nhạt giống người bạn cũ của tôi...mà đúng hắn rồi (tôi cười vui) ha ha, cô bé áo len tím là em gái hắn...

Tôi đi nhanh vế phía họ và gọi lớn:
 - Sơn… Sơn...

Thanh niên áo veston xám quay lại nhìn tôi và cũng reo lên:

 - Ah, Lân sao mày lại ở đây?
 - Đây là nhà tao mà, tao hỏi mày sao lại ở đây mới đúng, mày về khi nào vậy?
 - Ờ, phải há! mày là thổ công ở đây mà, tao mới về hôm qua đi chung với gia đình hai người bạn ở saigon, còn lu bu quá nên chưa tới kiếm mày.

Hai đứa tôi huyên thuyên chẳng để ý gì đến các bạn xung quanh đang ngơ ngác nhìn mình. Sơn và tôi học cùng lớp cùng trường Trần Hưng Đạo. Khilên Đai Học thì tôi theo khoa toán ở đai học Dalat. Còn Sơn xuống Saigon thi vào Y khoa, bị rớt. Nhưng năm sau anh thi đậu và hiện đang học năm thứ hai. Mọi người đã đứng thành một vòng tròn, Sơn nói :

 - Để tôi giới thiệu (chỉ tay vào thanh niên và thiếu nữ đi chung) đây là Phúc và Yến chị họ của Phúc, cả hai là bạn cùng lớp Y khoa với tôi (rồi Sơn lại chỉ tay vào tôi cười) Còn đây là Lân bạn đồng hương...nhà toán học..

Tôi, Phúc và Yến cùng bắt tay chào hỏi. Bỗng cô gái áo len tím lên tiếng:
 - Còn em anh Sơn không giới thiệu sao?
 - (Sơn cười) Em thì anh Lân còn lạgì. (nhưng cô gái vẫn lườm anh mình một cái tỏ vẻ chưa hài lòng.Tôi vội lên tiếng:)
 - Tôi xin giới thiệu đây là anh Tiến,còn đây là Sơn và cô Hà em gái của Sơn.

Tiến bước tới bắt tay tất cả mọi người, mỉm cười nhìn Hà nói:

 - Ai cũng được giới thiệu chức danh nghề nghiệp, vậy cô Hà tự giới thiệu mình được không?
 - Em ý à, em chưa có nghề nghiệp gì hết .

Sơn khôi hài trêu em:

 - Hà không muốn nói đấy, Hà đang học lớp dự bị dược khoa...đó là lớp 12 ban A trường BTX.

Cả bọn cùng cười vui. Chúng tôi nhập chung thành một nhóm, chụp hình, vào quán nước...bọn Sơn còn rủ tôi và Tiến đi ăn mì quảng nhưng chúng tôi phải từ chối vì đã hứa phải về ăn cơm nhà, chúng tôi đã có một buổi chiều vui. Cơm chiều đặc biệt của má tôi là cơm canh chua cá kho tộ. Chúng tôi ăn rất ngon miệng. Lúc về phòng nằm nghỉ, đột nhiên Tiến hỏi tôi:

 - Này bạn Lân, bạn chơi thân với gia đinh Sơn lắm phải không?(tôi gật đầu,Tiến lại hỏi) vậy bạn có hay nói chuyện với cô bé Hà không?
 - Ngày trước khi còn hoc trung học THĐ tụi tôi hay đến nhà nhau lắm, nói chuyện với Hà là chuyện bình thường,m nhưng những ngày ấy Hà còn nhỏ cũng chẳng phải lứa để nói chuyện. Bạn hỏi vậy để làm gì.
 - Vì nghe cô ấy đang hoc lớp 12 BTX nên tôi muốn nhờ cậy bạn một việc...

Tôi chợt hiểu ra Tiến muốn nhờ việc gì. Tôi cười đùa với Tiến:
 - Bạn cảm thấy vẫn còn cơ hội nên chưa muốn chung độ chứ gì ?
 - Bạn hiểu lầm tôi rồi. Tôi đã tuyên bố thua cuộc là thua cuộc, không có gì tranh cải.Việc tôi muốn nhờ bạn là thăm dò Hà xem trong lớp Hà có cô gái nào giống như cô nàng chúng mình đã gặp không thôi.
 - Vậy để tôi hỏi cô ấy giùm bạn.
 - Mai được không, hay là mai bạn mời Hà đi chơi ăn sáng rồi cho tôi tham dự với..
 - Tôi biết là bạn đang sốt ruột,ngày mai tôi hứa sẽ làm theo ý bạn, còn bây giờ thì chúc bạn ngủ ngon...

Sáng hôm sau tôi dẫn Tiến đến nhà Sơn, lấy cớ mới được quen biết hôm qua để Tiến mời Sơn và Hà ra ngoài ăn sáng. Nhưng Sơn nói không đi được vì đã lỡ hẹn với Phúc và Yến.Tôi phải năn nỉ mãi Hà mới chịu đi.Ăn sáng xong, chúng tôi vào café Tùng. Tôi và Tiến uống café còn Hà uống trà chanh nóng .Vừa ngồi, Hà đã lên tiếng:

 - Có đến cả năm anh Lân không ghé nhà em chơi.
 - Làm gì mà cả năm (tôi cãi Hà ),hè vừa rồi anh Sơn về anh có đến đấy thôi...(rồi tôi suýt soa nhìn Hà) nhưng mà cô bé hay khóc ngày nào hôm nay đã lên lớp 12 rồi nhanh thật.

 - Em khóc hồi nào,anh đừng có nói xấu em trước mặt bạn anh nghe,mà cũng đừng kêu em bằng con bé ....nữa, em giận à...
 - Anh đâu gọi con bé đâu, anh gọi cô ...chứ. Mà thôi đừng giận, cho anh xin lỗi..(tôi lảng sang chuyện khác) thế còn từ ngày học lớp 12 Hà thấy có khó khăn gì không ?
 - Có môn toán là em còn yếu lắm,anh có giờ kèm cho em được không?
 - Để anh sắp xếp lại coi, năm nay anh ở nội trú nên chạy sang nhà em cũng gần, (bỗng tôi thấy ánh mắtTiến nhìn tôi như nhắc nhở,tôi chợt nhớ ra một chuyện liền hỏi Hà: Thời khóa biểu của Hà ra sao?
 - Giờ học của em là thứ hai, ba,tư, sáu và sáng thứ bảy.
 - Có nghĩa là em được nghỉ ngày thứ năm, chiều thứ bảy và ngày chủ nhật

Khuôn mặt Tiến tươi hẳn lên, hình như anh không thể chờ lâu hơn được nữa. Anh hỏi Hà:

 - Tôi muốn hỏi thăm cô Hà một chút được không cô?
 - Anh cẩn thận quá, anh muốn hỏi gì ạ.

Tôi sợ Tiến nói hớ mọi chuyện không nên nói, nên tôi vội nói thay cho Tiến:

 - Anh Tiến có một người em trong họ ở Saigon, nghe nói cô này gần đây lên Dalat học năm cuối ở BTX nên anh ấy muốn hỏi thăm cho biết.- Chị ấy tên gì, nói ra la em biết ngay bởi vi trường em chỉ có một lớp 12 ban A mà thôi.
Tôi giật mình biết là Tiến không thể nói được tên gì nên tôi nói luôn: cô ấy tên Lan Anh. Tôi nghĩ Tiến cũng sẽ ngạc nhiên không kém khi nghe tôi khẳng định tên Lan Anh, nhưng anh im lặng để cho tôi diễn xuất.Vừa lúc ấy nghe Hà thản nhiên nói:

 - Lớp em không có cô nào tên Lan Anh, có Vân Anh, có Hoàng Lan nhưng không có Lan Anh.
 - Hà biết không, thực ra mấy tuần trước lúc ngồi trong xe taxi anh và anh Tiến thoáng thấy một côg ái mà anh Tiến nói trông rất giống người em họ, khi dừng được xe thì bọn anh mất dấu vết cô ta luôn...và vì nghe gia đình nói cô ta lên học lớp 12 trên này nên anh Tiến cứ thắc mắc hoài...
 - Có khi nào - Hà hỏi - Em họ anh Tiến dùng tên khác để đi học không?
 - Có thể lắm chứ - Tôi vội chen vào làm bộ hỏi Tiến - bạn có chắc Lan Anh là tên khai sinh không?

Tiến im lặng như thừa nhận lời tôi và Hà có lý.Thấy vậy Hà đưa ra đề nghị:
 - Bây giờ chỉ còn một cách là anh Tiến mô tả lại vóc dáng cô em họ của anh để em coi giống cô nào trong lớp thì may ra có thể giải tỏa được thắc mắc của anh thôi.Tôi mừng quá vì thấy mưu kế của mình có cơ thành tựu. Có lẽ Tiếncũng nghĩ vậy nên anh nói:- Vâng, cô ta có thân hình mảnhdẻ, hơi cao có lẽ cao hơn Hà một chút, có mái tóc uốn duỗi - Tiến nhìn vào Hà nói- duỗi dài như Hà vậy, nhưng tóc cô ta hơi nâu nâu chứ không đen nhánh như Hà .. Hà thấy Tiến ngắm mình để mô tả một người khác thì hơi e lệ mỉm cười, Hà nói:

 - Có hai chi tiết khá giống một cô bạn em rồi đấy, cô này có thân hình cao hơn em, và cũng có mái tóc duỗi dài nâu nâu, nhưng không mảnh dẻ tý nào, chắc là không phải. Anh có thể tả chi tiết hơn không?
 - Tả gì bây giờ, cô ấy có gương mặt dài , sóng mũi cao nước da trăng trắng, thich mặc áo dài bằng sợi tơ sống..

Hà nhổm dậy buột miệng hỏi:
 - Thích mặc áo dài bằng tơ sống?
 -không đợi câu trả lời, Hà tiếp
 -cô ta có vầng trán cao, sống mũi cao, đôi mắt sâu, nước da trắng,tóc uốn duỗi dài tới vai, thân hình gọn như người mẫu...Nếu đúng như mô tả thì chúc mừn ganh, em họ anh là một người mẫu xinh đẹp.Tiến cười ngượng nghịu, tôi đỡ lời cho Tiến:

 - Đúng, rất giống người bọn anh nhìn thấy, còn bảo đẹp thì..anh thấy Hà còn đẹp hơn cô ấy nhiều...

Hà buông tiếng cười thật dòn, tâm lý thì ai cũng vui thích khi có người khen mình đẹp. Nhưng lần này tôi khen Hà đẹp một cách sỗ sàng và không phải lúc chỉ vì muốn dấu diếm tình cảm thầm kín cho Tiến mà thôi..Hà đưa tay lên che miệng cho hơi cười giảm nhẹ vừa nhìn tôi nói:

 - Hôm nay là lần đầu tiên em mới phát hiện ra anh Lân cũng biết nói nịnh kia đấy - Hà quay sangTiến phân trần - giá mà em đẹp thật thì lời nói nịnh của anh ấy cũng có chút giá trị...phải không anh? - Hà nói tiếp - lúc nãy em nói nếu đúng như mô tả thì em anh giống y cô bạn lớp em là Hoàng Lan, một trong 10 người mẫu đã được chọn trình diễn áo dài vào dịp Tết sắp đến.

Cả ba chúng tôi dều cười vui,Tôi đưa mắt nhìn Tiến:

 - Bạn có cơ hội để kiểm tra thắc mắc của bạn rồi đấy, bạn có ý kiến gì khác không ?

Không nói thì cũng biết trong lòng Tiến đang vui, mấy tuần nay anh đã mòn mỏi nhớ nhung người con gái gặp gỡ trên đường mà anh không thể nào gặp lại. Có phải Hoàng Lan đúng là tiếng sét tình yêu của anh không, anh phải nắm lấy cơ may này mới được. Nghĩ vậy, anh nói với Hà:

 - Thế cô Hà có thể giúp tôi tổ chức một cuộc họp bạn có cả Hòang Lan giống như cuộc họp bạn của chúng mình hôm nay không?
 - Chuyện ấy quá dễ, nhưng nếu Hoàng Lan đúng là em họ anh thì có quà thưởng gì cho em không ?
 - Hà cứ yên tâm, nếu Hoàng Lan không phải em anh Tiến mà chỉ giống người mô tả thôi thì quà còn to hơn là khác. Hà tính bao giờ thì họp mặt được?

Hà không để ý gì đến ẩn ý "có quà to hơn" mà tôi vừa nói, nàng đang có tâm tình vui thích như chính việc của mình nên mau mắn đề nghị:

 - Chiều thứ bảy tuần tới được không, nếu không có gì thay đổi hai anh sẽ đến đón tụi em ở nhà em khoảng ba giờ, rồi chúng mình cùng thả bộ ra phố.Em muốn ăn mì, tụi em thích ăn mì ông Ngầu ở đường Tăng Bạt Hổ...

Tuần lễ đó tôi có hai cuộc hẹn, cuộc hẹn buổi sáng thứ năm với Tiến và Sỹ để Tiến chinh thức tuyên bố thua cuộc và Tiến đã chung độ bữa phở đầu tiên tại hàng phở Tín. Cuộc hẹn chiều thứ bảy với Tiến Hà và Hoàng Lan.Thật là một ngạc nhiên đến không ngờ. Hoàng Lan chính là cô gái chúng tôi đã gặp ngoài phố chợ.Vừa bước vào nhà Hà và trông thấy cô nàng, Tiến đã không dấu nổi vẻ sững sờ.Tất nhiên là Hà đang thầm quan sát và chỉ vài giây đầu tiên nàng biết ngay Hoàng Lan không phải em họ của Tiến. Một màn giới thiệu làm quen nhau đã diễn ra một cách tự nhiên và đơn giản đến nỗi sau này Tiến đã trách tôi sao lại không nhớ tới Hà sớm để Tiến bị năm tuần trầm cảm.

Cuộc tình không tưởng và đầy lãng mạn của tuổi học trò giữa hai người đã nhanh chóng nảy nở và kéo dài cho đến năm sau Hoàng Lan chuyển về Saigon học Dược thi tôi không còn thông tin thường xuyên nữa………

Nguyễn Trọng Lân

Trần Hưng Đạo 1962
img1








Giới Thiệu Sách


Đặc San BTX-THĐ vừa nhận được tập truyện ngắn của tác giả Nguyễn Quang Tuyến.

Tập truyện có tựa đề "Khi Tu Hú Kêu" nói lên thực trạng tại Việt Nam sau khi chiến tranh chấm dứt gồm 9 truyện ngắn với lời tựa của nhà văn Hoàng Khởi Phong.

Tập truyện được phát hành và bày bán bởi nhà nhà sách Tư Lực tại vùng Nam California.

Trước 1975 Nguyễn Quang Tuyến là tác giả của tập truyện "Quê Hương Rã Rời" được phát hành do nhà xuất bản Thái Độ.

Nguyễn Quang Tuyến là cựu học sinh Trần Hưng Đạo 1963
img2
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn