Một Nơi Chốn Cũ

04 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 147476)
MỘT NƠI CHỐN CŨ
img1
 “Một Nơi Chốn Cũ” là cao nguyên Langbian.“Một Nơi Chốn Cũ” là thành phố Đalạt. “Một Nơi Chốn Cũ” là những con đường quanh co len lỏi trong rừng thông, là những sắc màu của hoa và lá, là Hồ Xuân Hương, Hồ Than Thở, Thác Prenn, Suối Vàng, Suối Bạc, Đồi Cù,Thung Lũng Tình Yêu…và “Một Nơi Chốn Cũ” là sân trường, lớp học nữ Bùi Thị Xuân,“Một Nơi Chốn Cũ” là những mối tình e ấp của những nữ sinh thấp thoáng tà áo bay…mà nay đã trở thành kỷ niệm. Nhiều cựu nữ sinh cùng viết về “Một Nơi Chốn Cũ”.

ĐS BTX-THĐ

 Trong cuộc trăm năm, mỗi một con người được nhận nhiều thứ và cũng mất đi nhiều thứ. Có những thứ mất đi,ta có thể tìm lại được. Nhưng có những thứ đã mất đi rồi, ta chẳng bao giờ tìm lại được. Đó là những gì nay đã trở thành kỷ niệm. Và kỷ niệm nhiều khi về với ta với vô vàn hạnh phúc như chính ta đang sống với những phút giây hạnh phúc hồn nhiên của một thời, của một nơi chốn.

  Bích Đàlạt, cô nữ sinh ngày nào, giờ vẫn còn lanh quanh những bước chân bên hoa cỏ mà nhớ lại “thời con gái” để rồi tiếc nuối bao kỷ niệm với bạn bè thưở áo trắng áo xanh đến trường: “Vẫn còn đường xưa nhưng bây giờ thấy lạ. Nhà cửa mọc lên san sát, quán xá tấp nập. Trên con đường Nguyễn Đình Chiểu vẫn còn Hoa Quỳ rực rỡ khoe sắc, cũng có khi ửng vàng thấp thoáng bên sườn đất trống bên cạnh nhà ai làm mình chợt nhớ đến những nhỏ bạn ngày nào. Ngày xưa, mỗi lần Hoa Quỳ nở là cả nhóm đua nhau tìm hoa đẹp nhất, cánh to nhất đem vào chưng trên bàn thầy cô giáo.Có đứa ngồi làm thơ, đứa háo hức mong hết giờ học để bay ra ngay khu đất trống sau trường hái hoa bắt bướm.,..như nhỏ An đã viết :

Thuở xưa còn áo trắng
Niềm vui dưới sân trường
Đâu biết đời mưa nắng
Chưa thấu nghĩa đau thương


 Bây giờ đứa nào cũng xấp xỉ sáu mươi. Hoa Quỳ vẫn khoe sắc vàng góc phố,vẫn rộ bên hàng dậu nhà ai nhưng chúng mình không còn như ngày xưa nữa. Đứa có gia đình, đứa vẫn ở một mình, mỗi đưa một nơi. Chẳng thế mà Hoàng An đã có những vần thơ về kỷ niệm ngày nào trong mùa Hoa Quỳ nở:

“…Rồi thời gian trôi qua
Hoa Dã Quỳ vẫn nở
Vàng lung linh trước gió
Nhưng chúng mình chia xa
Đông, Thanh về xứ biển
Đêm nghe sóng vỗ về
Loan, đồng bằng nơi ấy
Vườn vú sữa chăm lo


  Bây giờ, Đông và Phương Anh tít bên trời Mỹ xa xôi. Hoàng An vẫn cày sâu cuốc bẫm với mảnh vườn cằn cỗi, đất cũng như người. Cô nàng Bích vẫn “gà tồ” như ngày xửa ngày xưa, vẫn phục sát đất nhỏ bạn học ban B nhưng làm thơ thật tuyệt.
 Thế đấy, hỡi bạn bè yêu dấu! Ngày xưa – hôm nay như chớp mắt. Thoảng đã mấy mươi năm


Những đứa bạn ngày xưa
Cùng yêu màu Hoa Quỳ
Giờ chỉ còn hai đứa
Đi về giữa nắng mưa

Trời Đà Lạt nên thơ
Nhớ Thầy Cô, nhớ bạn
Nhớ mãi thời đã xa
Nỗi buồn làm sao cạn…

Bích Đà Lạt
Nhớ Hoài Thời Đã Xa


 Kỳ Nguyễn, cô học trò áo trắng áo xanh của thập niên 60, nay ngồi nhớ miên man nhớ từng chút kỷ niệm dấu yêu với từng góc phố, từng con đường, từng khuôn mặt thân thương của bạn bè với những tiếng cười hồn nhiên của tuổi học trò

Chập chùng kỷ niệm ngày xưa
Bao nhiêu giấy bút cho vừa nhớ thương
Nhớ từng góc phố con đường
Lá cây hoa cỏ thơm vườn quanh năm,
Nhớ từng khuôn mặt xa xăm
Tiếng cười khúc khích còn nằm trong ta…


 Năm tháng trôi qua mau. Thời gian đi qua mái tóc. Bao nhiêu đổi thay của cuộc đời nhưng không hề xóa đi được hình ảnh ngôi trường xưa. Hạnh phúc biết dường nào nếu kéo được thời gian trở về ngày cũ của tuổi thơ êm đềm…

Bao nhiêu ngày tháng đã qua
Đường xưa lối cũ nay đà đổi thay
Này đâu nét mặt bạn, thầy
Chỗ ngồi năm cũ còn đầy dấu tên
Trường xưa nơi chốn ấm êm
Mơ về sống lại êm đềm tuổi thơ…

Kynguyen BTX60-67

 Ngô Nhật Mỹ, thuộc lớp nữ sinh niên trưởng. Đường Hàm Nghi lúc bấy giờ còn là Rue D’ Annam. Mỗi buổi sáng cô gái tung tăng cắp sách đến trường cùng với bạn bè dưới màn sương lam phủ đầy thành phố. Những mái tóc thề tung bay trước gió, những môi hồng se lạnh nhưng tràn đầy mộng mơ. Đó là những ghi nhận của cô nữ sinh trong bài “Trên Đường Đi Học”

Mỗi ngày qua phố D’ Annam
Đến trường đi học sương lam phủ đầy
Bạn bè áo trắng thơ ngây
Tóc thề môi thắm mộng đầy trong tim


 Những sương lam, áo trắng, môi thắm, tóc thề…tất cả nay đã trở thành kỷ niệm. Vào đời với bao mất mát được thua, với cuộc đổi đời như một định mệnh chung của cả dân tộc, cô nữ sinh tóc thề ngày nào cũng không ra khỏi số phận chung đó

Bên đường ríu rít tiếng chim
Hoa đào nở rộ nay tìm nơi đâu
Tóc xanh nay đã đổi màu
Mùa xưa đã mất dãi dầu tháng năm
Người tình nay đã biệt tăm
Tôi nay lẻ bạn xa xăm quê người

Ngô Nhật Mỹ BTX 58-60

 Cao Thu Cúc, nữ sinh của một thời áo trắng áo xanh sau trở thành cô giáo của ngôi trường cũ. Những kỷ niệm thời còn đi học đã được mang vào thơ như những hành trang vĩnh cửu của cuộc đời với những “trời xanh và nắng vàng rực rỡ… Về Thăm

Chốn Xưa, Cao Thu Cúc đã thấy lại:
Chốn xưa ở trong tôi
Trong trời cao xanh thẳm
Trong nắng vàng lao xao
Trong màu đào ực rỡ

Chốn xưa ở trong mơ
Trong thương nhớ ơ hờ
Mây quen sà xuống thấp
Muốn nói gì mây ơi?

Chốn xưa ở trên cao
Trên đồi thông lộng gió
Còn nhớ chăng năm nào?
Rừng khuya trăng bỏ ngõ

Trời Noél se lạnh
Mimosa thì thầm
Hương tình vương trong gió
Trong không gian trong ngần


 Khi trở về, chốn xưa chỉ là ký ức. Giờ đây, trong tâm trạng hụt hẫng mất mát của người đi xa trở về để thấy “ thời gian phủ phàng…” Cảnh cũ người xưa nơi đâu? Hỏi ai bây giờ? Hỏi mây, hỏi gió, hỏi hoa… để biết mình đã bị cuộn tròn trong vòng dây oan nghiệt của thời gian

Chốn xưa nay còn không?
Cây hồng trồng trước ngõ?
Ươm tơ vàng trong gió?
Mái trường xưa hẹn hò?

Chốn xưa nay về đây
Ánh hồng vương chân mây
Đào hồng còn rực rỡ?
Cánh hồng xưa úa tàn

Nhìn hồng buồn lặng lẽ
Bóng thời gian phủ phàng
Ai làm rơi thật khẽ?
Cánh thời gian nhẹ nhàng

Người xưa trong mắt nhớ
Tình xưa dâng vơi đầy
Chốn xưa còn bỡ ngỡ
Mùa xuân về xôn xao

Cao Thu Cúc
(Về Thăm Chốn Xưa)

 Tô Thị, bút hiệu của một cựu nữ sinh BTX 60-67. Thời gian đã non nửa thế kỷ trôi qua với bao nhiêu tang thương đổ vỡ của một thời chinh chiến. Nhiều vật quý giá nếu tính bằng kim ngân cũng không còn ở lại với ta, ta muốn giữ cũng chẳng thể nào giữ được. Vậy mà,có những thứ xem chừng như chẳng có chút giá trị vật chất gì, nó vẫn còn đây. Đó là báu vật. Báu vật đơn sơ chỉ là một số báo xuân của học sinh lớp B1 niên khóa 1964-1965 trường Trần Hưng Đạo. Một nam sinh THĐ tặng số báo cho một nữ sinh BTX. Quà xuân chỉ có thế thôi ư? Đúng vậy! Thế mà cuốn báo xuân giờ đây vẫn còn trên tay cô bạn gái của chàng học sinh ngày nào. Thật cảm động khi đọc những câu thơ thể hiện cả một tấm lòng

Vá tờ báo, khâu từng kỷ niệm
Chắp nhặt từng tờ nhớ chuyện xưa
Thời học sinh vui đùa mộng mị
Mùa xuân nào in dấu tuổi thơ

Giấy đã ố vàng theo năm tháng
Chữ phai màu mực với thời gian
Tình người viết vẫn còn lai láng
Ghi dấu thời loạn lạc ly tan


Thời chinh chiến đã cướp đi bao chàng trai “xếp bút nghiên theo việc đao cung…” .Chàng ngoài chiến tuyến, nàng chốn hậu phương tháng ngày mong đợi với nỗi nhớ nhung của nàng Tô Thị. Kỷ vật giữ lại chỉ là những trang báo cũ rách bươm phai màu.Nhưng đó là dấu ấn của tình yêu, một tình yêu trong sáng của một thuở còn cắp sách đến trường. Ai đứng đó và ai lặng lẽ trông theo?.

“…Nam nhi hề…cổ lai chinh chiến…”
Chàng lên đường theo nghiệp đao binh
Em Tô Thị đêm mong ngày nhớ
Mỏi mòn trông hình bóng người xưa
Trang báo cũ chàng trao còn đó
Kỷ vật này giữ lại riêng em
Nhớ nhớ quá tan trường qua ngõ
Ai thẹn thùng ai lặng lẽ trông theo

Tô Thị (BTX 60-67)

Tường Vy.Có một người con gái xa quê đã bao năm chưa lần trở về để nhìn lại thành phố cũ, mái trường xưa nên lòng vẫn ngày đêm rưng rức nhớ nhung. Những ảnh hình kỷ niệm luôn là nỗi ám ảnh của nhớ nhung thương tiếc:

…Ôi nhớ quá! Xưa một thuở tan trường
Áo trắng bay bay chiều nắng vương
Mimosa vàng quyện chân ai bước
Trường Bùi xưa, nay chỉ nhớ thương…

…Đà Lạt ơi! Ta nghe lòng vụn vỡ
Thương mái trường nữ dấu yêu xưa
Phố Núi xa xăm nhớ mấy cho vừa
Thời tuổi mộng nay còn đâu nữa…

Tường Vy (BTX 74)
(Quạnh Hiu Niềm Nhớ)

Tường Vy đang sống ở một nơi rất xa quê hương, xa một thành phố những sáng sương mù, những chiều vương nắng. Nơi đât khách quê người, Tương Vy nghe “lòng quặn thắt nỗi niềm riêng” để rồi bày tỏ tâm tư trên những câu thơ mộc mạc:

Như sóng dâng đầy nỗi nhớ rưng rưng
Nghe thương lắm tuổi hồng vui sách vở
Trường lớp đó sáng chiều hai buổi nhớ
Nay nghìn trùng xa cách nỗi niềm đau


Nhớ Thầy nhớ bạn, Tường Vy vẫn ước mong có một Ngày Hội Ngộ để được nhìn ngắm lại những khuôn mặt thân yêu thuở nào và mơ ngày “trở lại trường xưa”:

Mấy chục năm rồi lòng luôn quay quắt
Nhớ Thầy nhớ Bạn lại nhớ trường xưa…

…Mơ một ngày mai hội vui Phố Núi
Trường xưa ơi nhộn nhịp bước ta về…

Tường Vy (BTX 74)
(Khắc Khoải)

Huỳnh Thị Tâm hình như có những kỷ niệm về tình yêu nhiều hơn so với những kỷ niệm trong sân trường, lối cỏ, đồi thông? Những gì Huỳnh Thị Tâm đã viết về trường lớp cũ có đoạn:

 “…Với cái tuổi mười ba tôi không dám nói chuyện với con trai trước mặt các bạn bè, mấy đưa bạn của tôi mà trông thấy, ngày mai vào lớp học sẽ có chuyện để xầm xì bàn tán. Chúng sẽ làm cho tôi cảm thấy như là kẻ phạm tội…”

Huỳnh Thị Tâm biết yêu, biết nhớ nhung mơ mộng…khi tuổi mới “mười ba” nên:

 “…Bây giờ những buổi chiều tôi thường đi thơ thẩn một mình để yêu tiếng thông reo, để yêu những con đường nhỏ có nhiều hoa tím, để yêu mây bay và gió thoảng…Đalạt những ngày cuối đông thật đẹp, những cánh đào đã bắt đâu nở, những đám mây trắng bay ngang và những tia nắng thật dịu dàng…”

Thế rồi, lắm khi “Tình đầu” cũng đồng hghĩa với “Chia xa” nên Huỳnh Thị Tâm đã khóc.
Không phải hai người không còn yêu nhau mà là vì lý do hoàn toàn nàng phải theo gia đình để đến một nơi chốn khác:

 “…Đang say sưa với cảm giác vừa êm đềm vừa rộn rã thì mẹ tôi vào phòng với khuôn mặt buồn và làn môi run run, nước mắt trào ra trên khóe mắt của mẹ tôi “ba con vừa mới báo tin ngày mai phải chuyển về Ban Mê Thuột.“Tôi cảm thấy vũ trụ như đang sụp dỗ trước mắt. Tôi nằm trên giường mặc cho nước mắt lăn dài trên má trên môi. Tôi phải xa Bích thật sao? Tôi phải bỏ thành phố thân yêu này, nơi mà tôi đã sinh ra, lớn lên, lần đầu biết yêu và được yêu để ra đi đến một thành phố nào xa lạ hay sao?...”

Huỳnh Thị Tâm
(Tình Đầu)

Giờ đây, nhớ lại những kỷ niệm của mối “tinh đầu”, Huỳnh Thị Tâm đã không ngần ngại giải bày tâm sự của mình qua những câu thơ chân thực ghi rõ những nơi “nàng và chàng” đã từ đó yêu nhau:

“Em bên kia trường Nữ
Anh bên này trường Nam
Những buổi tan học về
Qua ấp Hà Đông
Dọc Phan Đình Phùng
Ngang đường Võ Tánh
Anh vội vã mong tìm
Một hình ảnh thương yêu
Mắt ướt môi hồng
Em e ấp trong chiều nắng lụa
Để anh về lòng rạo rực thương yêu
Để mỗi chiều anh âm thầm đưa đón
Đem áo trắng về ôm ấp tương tư…”

Huỳnh Thị Tâm
(Nắnng Lụa)

Trang “Một Nơi Chốn Cũ” xin được tạm khép nơi đây mặc dầu tâm sự của những nàng “Học Trò Áo Trắng” vẫn còn dài. Mong nhận được những vần thơ, những đoạn văn nói về “Khung Trời Đa Lạt” để sớt chia kỷ niệm cho nhau trong những ngày ‘Hạnh Ngộ” sắp tới nơi “Đất Khách Quê Người”.

Đặc San BTX-THĐ
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn