Hoa Pensée Tím

04 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 157261)
img1

Ngọn nến lung linh, ánh sáng vừa đủ cho hai khuôn mặt nhìn rõ nhau sau bao năm xa cách, trên bàn, hai ly cà-phê đen đã vơi phân nữa mà chẳng ai nói với nhau một lời nào.Bên ngoài, màu xám tro bao phủ cả khung trời, mưa rơi rả rich. Những trận mưa mùa đông lạnh sao là lạnh, mưa nặng hạt kết băng đá giữa lưng chừng trời, treo lơ lững trên mái nhà như lòng hai kẻ yêu nhau trong hạnh phúc thời tuổi trẻ nhưng sao trở nên mong manh trong dòng đời.

 Họ gặp lại nhau thật tình cờ, bàng hoàng lẫn ngỡ ngàng trên hành lang trung tâm thương mại, Lan theo dòng người mua sắm,chuẩn bị đón Chúa Giáng Sinh và Minh từng ngày qua một mình lặng lẽ đếm gót giày in trên phố thị xa lạ. Họ ôm chầm lấy nhau, nỗi mừng vui gặp lại nói sao cho vừa cho hết nhưng đôi bàn tay lại lơi dần, một khoảng trống mông lung cho hai tâm hồn đang trở về với thực tại. Sao Minh lại đến thành phố này, Lan lại rộn ràng đi chợ chiều nay? Hạnh ngộ bất ngờ và ai làm ra cuộc gặp gỡ này?

 Minh vẫn gõ nhẹ chiếc muỗng vào ly,trầm ngâm nhìn màu cà phê chênh vênh dưới ánh đèn, những reo vui trong lòng như mất đi, nỗi xót xa lẫn hối hận làm anh lung túng, những cảm xúc hỗn loạn đang lang tràn trong tâm khiến anh cúi đầu không dám ngẩn mặt nhìn Lan, rồi vùng trời kỷ niệm trước mặt, đang quay cuồng nhảy múa với những ngày niên thiếu bên Lan, những ngày tháng thân thương dưới khung trời yêu dấu Dalat, tất cả đang trở về dồn dập, ào ào như sóng bạc đầu liên tiếp dội vào bờ, anh như nhớ lại phút giây đầu tiên lòng anh biết nghe bồi hồi, thấy bối rối mỗi khi nhìn Lan, nghe lại được tiếng lòng thổn thức của mình rồi lại thầm thương nhớ thôi. Lan ngày xưa đó,bóng hình Lan, ánh mắt, tiếng nói, giọng cười hình như mãi mãi đã in sâu trong anh và đang cùng anh để đối diện với Lan của hôm nay.

 Ngày ấy Lan cùng gia đình lên Dalat vì sự thuyên chuyển công tác của Bố, ngày họ chuyển đồ đạc vào căn nhà mới xây trên cùng con đường nhà Minh là ngày chuẩn bị khai trường của năm học mới. Buổi chiều mùa thu ấy, trời Dalat trong vắt, gío mát lạnh lạ thường, từng chiếc lá vàng lác đác rơi, những vệt nắng lạ còn sót lại đang dần khuất, Minh dẫn xe đạp vào nhà, bất chợt anh nhận ra một niềm vui len lén, một nỗi vui thật dịu dàng và rất ấm áp, có lẽ gia đình người hàng xóm mới đến hay bóng dáng cô bé bím tóc đuôi ngựa kia, sao thân thiết quá,hình như nó đã có trong anh từ độ nào, để rồi tối hôm đó anh lẫn quẩn với bóng dáng của người con gái ở tuổi mười ba đang làm lòng anh reo vui, xao xuyến đến lạ kỳ.

 Ngày hôm sau, cùng trên đường, Minh chào Lan, cả hai cắp sách đến trường. Ngôi trường mái đỏ tường hồng cuả thành phố hoa anh đào đón nhận Lan trong niềm vui rộn rã, con đường quanh co hằng ngày trên chiếc xe đạp đưa Minh đến mái trường lẫn khuất sau rừng thông với biết bao kỷ niệm.Hai ngôi trường thân yêu đã đưa Lan và Minh vào thế giới của tuổi thơ hồn nhiên.

 Những ngày tháng ấy sao thần tiên quá,mỗi sáng đứng nơi góc vườn, ngây ngất nhìn bóng Lan đi học, mỗi chiều lặng lẽ bước theo sau trên đường về mà nghe bâng khuâng. Cùng lúc trong anh ươm đầy tình mơ. Rồi mối thân thiết càng lúc càng đong đầy, một ngày thiếu bóng dáng Lan là một ngày hụt hẫng bước chân đi, bài vở như không đồng tình với anh, nó trở nên nhạt nhẻo vô cùng, không hấp dẫn như cô bé hàng xóm kia, thời gian cho những nốt nhạc suy tư, trăn trở về thân phận của họ Trịnh,cho những bài thơ vụng dại, và nhất là cho những cánh hoa pensée tím vẽ trong đam mê, kèm theo một đồng xu dán cẩn thận trên tấm thiệp mang đến cho Lan làm lòng anh reo vui biết bao, rộn rã biết ngần nào và nói sao cho hết, cho vừa.

 Nụ cười bé Lan, khuôn mặt nàng đã chiếm cả tâm hồn anh, anh chưa có đủ trí khôn để hỏi lòng mình tại sao, nhưng trong anh bắt gặp ở Lan những thân quen rất cần thiết trong cuộc sống. Có lần gia đình Lan đi nghỉ hè bên ngoại, anh thấy nhớ da diết, nỗi nhớ câm lặng làm anh ngẫn ngơ. Bài vở càng ngày càng chồng chất, mùa thi lại gần kề,anh phải nhờ đến Lan chép lại những bài học thiếu xót, nét chữ của Lan thật đẹp, thật mềm mại, nhẹ nhàng như con người. Tất cả đã đi vào tâm khảm tràn đầy yêu thương.

 Anh cùng Lan lớn lên với đầy ấp những kỷ niệm trên những con đường nhỏ, của rừng thông và cánh đồng dã quỳ vàng óng,bên núi đá thấp với con suối nhỏ nước trong vắt và cả một bầu trời xanh lơ trải dài trên vùng đất thân yêu Dalat.

 Rồi từ đó chuyện tình cũng lớn dần, nở ra theo màu thời gian. Ngày Lan lên đệ tam là ngày Minh tốt nghiệp trung học, cùng niềm vui ấy Minh và Lan bước bên cạnh nhau và chàng nói tiếng yêu lần đầu. Tay đang tay và trao nhau nụ hôn rất lâu. Đã đến lúc Minh cho bạn bè biết tình yêu của chàng với bạn bè như một con mộc chủ quyền đóng trên một khế ước chung thân. Anh mang trong tim hình bóng Lan trên con đường lập nghiệp, có Lan bên anh thấy không gian,thời gian bỗng nhiên nhẹ nhàng, êm đềm,Lan như niềm tin, như ủi an, khuyến khích,giúp anh vượt qua những chướng ngại, lên đường dấn thân vào đời.

 Nhưng sao anh lại đánh mất mối tình đầu và niềm tin nơi người tình anh trân qúy!Anh chợt rùng mình, luồng khí nóng từ dưới chân đưa lên mặt làm nóng rát cả đôi gò má,anh lắc đầu thở dài cho lầm lỡ của mình,một lầm lỡ thật phi lý và đáng ghét nơi con người anh, anh không hề muốn đổ tội cho một lý do nào cả, anh chỉ muốn chạy trốn cuộc tình vỡ như kẻ phạm tội chưa sa vào lưới phán xét. Đã bao lần anh cố xua đuổi bóng dáng Lan ra khỏi tâm trí, nhưng anh lại càng khắc khoải hơn, khi muốn cự tuyệt thì tiếng lòng lại càng sôi nỗi và con tim vẫn còn thưong yêu đó đã thôi thúc anh quyết định bỏ những ngày nghỉ hè ở Úc, làm chuyến du hành may rủi, sang đất trời này chỉ mong gặp lại Lan.

 Anh đang muốn mở lời và Lan cũng chợt hé môi, nhưng cả hai khựng lại trong tích tắc đồng hồ. Trong Lan niềm tiếc nhớ, giận hờn,oán trách Minh đã nhạt nhòa, có còn chăng chỉ là những tiếc nuối cho duyên phận lỡ làng của mình trong những phút giây thoáng qua với những đổi thay của đất trời, với những gợi nhớ âm thầm, niềm đau đã chìm sâu trong tiềm thức và hình như nó đã được chuyển hóa để trở thành những hạt giống yêu thương thật sự nên cảm thông được những biến cố làm thay đổi lòng Minh trước tình yêu đầu đời của nàng.

 Nhớ lại những ngày tháng ở trại tị nạn,những bước chân đầu tiên lên đất đảo, nàng bước thật nhẹ để biết những vui mừng đang nhảy múa trong tâm, với niềm vui thoát hiểm và được gặp lại Minh làm lòng Lan hân hoan biết dường nào, nàng biết rằng đời sống mới đang bắt đầu, vùng trời tự do cho nàng niềm tin vững vàng vào ngày tháng trước mặt trong đó có hình bóng Minh.

 Nhưng nỗi vui mừng sao lại lênh đênh theo từng ngày đi qua, những tháng cứ đến,niềm hy vọng tan dần trong khắc khoải,trong mong chờ, trong mệt mỏi ngóng tin Minh. Thủ tục định cư với thân nhân đã hoàn tất thế mà giấy bảo lãnh chẳng thấyđâu. Nàng thấp thỏm chờ đợi trong những ngày dài tháng nóng, mệt mỏi ở quần đảo tị nạn. Thư nàng liên tiếp gởi đến Minh như nhắn nhủ, như nhắc nhở những giao ước,nhưng lại mù tăm, bặt vô âm tín càng làm Lan lo lắng rối bời.

 Rồi chuyện gì đến phải đến, cho đến một ngày, nàng nhận lá thư của Phùng, người bạn thân của Minh, làm nàng chao đảo đến ngộp thở. Chao ôi! Còn nỗi đau nào hơn thế!Để rồi niềm đau chất ngất, chút hy vọng mong manh còn sót lại rồi cũng tan tành.Sao cơn giông bão lại đổ ập trong lúc này khiến nàng không kịp chống đỡ. Nhưng trong niềm tin yêu vẫn còn đó, nàng từ khướt sự thật. Không thể nào! Không thể nào có chuyện ấy được!

 Tháng ngày trôi vật vờ, niềm đau âm ỉ trải dài theo dấu chân lang thang trên cát, biển vẫn còn đó nhưng niềm tin và hy vọng mù mờ, bỗng một ngày bất chợt hoa pensée tím loé lên rồi vỡ tan nát khiến toàn thân không còn chút sức lực để gom góp lại những cánh hoa rơi, nàng đã ngã qụy trước những mất mác bất ngờ, rồi đây, lấy gì để lấp đầy cái tịch liêu hoang vắng nơi con tim này. Nhưng đâu đó vẫn còn hy vọng, vẫn chờ đợi nhận được những lời phân trần nơi Minh cho sự đổi thay niềm mơ ước của hai đứa khi mới bắt đầu hẹn thề cho những giao ước tương lai.

 Nhớ ngày anh lên chiếc tàu “Thương Tín”cho lần di tản ấy, anh nhắn với đứa em là anh sẽ về mang Lan theo, nàng sống trong chờ đời, khi đến Úc anh vội vã viết thư về cho Lan, từng lá thư xa lắc từ vùng đất mới cách quê hương vời vợi, chứa vơi đầy nhớ thương, thương nhớ, mỗi cánh thư gởi về lại vẽ thêm một cánh hoa pensée tím, rồi những thùng quà gởi về và anh không quên nhắn nhủ khéo léo với Lan là nên tìm đường vượt biên để đoàn tụ với anh. Nhờ vậy, Lan sống trong niềm vui âm thầm và hy vọng nên không ngần ngại với những khó khăn, tìm đủ mọi cách, mọi phương tiện, quyết tâm trốn ra khỏi quê hương.

 Đặt chân lên trại tị nạn, lòng nàng hăm hở biết bao và chờ Minh sẽ đón nàng không xa, thế mà con đường đẫn đến nhà anh chỉ còn trong nước mắt lẫn hờn oán, nàng đã ngã gục trước mọi thử thách, đề rồi tâm thức giận dỗi, oán hờn càng lúc càng sâu dày khiến ý muốn thoát ly kiếp người bùng lên rất mạnh mẽ.

 Chao ôi! Thật khủng khiếp, nàng rùng mình cho những cuồng điên bão táp ập lên con người nàng lúc ấy. Chứng bệnh lao phổi nàng mắc phải ở trại trong điều kiện y tế, vệ sinh còn hạn hẹp làm nàng bừng tĩnh. Khi chạm tay với thần chết gần kề, thì khao khát được sống trổi lên như gió bão, và lênh đênh trên suốt dòng ý tưởng đó là hình ảnh bố mẹ nàng, ánh mắt thương yêu, vai áo bạc màu và những vất vả của một đời lao nhọc, nàng chưa đền đáp sao lại hủy hoại và gục đầu trong niềm đau của riêng mình.

 “Con người phải đấu tranh và phải chiến thắng.” Ý nghỉ đó vang lên trong đầu nàng như biển động, như tiếng sóng dội vào vách đá nghe rềnh vang. Con người phải đứng thẳng lên trên những khốn khổ, những bất hạnh và nỗi thất vọng của chính mình,không bao giờ nghĩ đến chuyện chấm dứt. Nàng như chợt tĩnh nhưng niềm đau vẫn âm ỉ trong thân xác vừa bình phục.

 Buổi chiều tháng tám, Paulo Bidong nơi đây lá vẫn còn xanh màu, hình như không có sự thay đổi từng mùa như ở thành phố nàng đã bỏ lại sau lưng. Gío biển chan hòa cả con đảo, mùi hương gío biển làm lòng nàng êm dịu hẳn đi. Trên đồi tôn gíao, ngồi buông thỏng chân trên phiến đá, nhìn những người tỵ nạn dưới chân đồi, nhịp sống nơi đây nhịp nhàng đong đưa trôi qua với thời gian chờn gày định cư, bãi biển cát trắng, nước trong xanh vẫn nhảy múa với mọi người đến rồi đi, ngoài xa thấp thoáng vài chiếc xuồng con lưới cá lướt nhẹ trên mặt biển, đường chân trời không xa lắm, màu xanh của trời mây cùng màu xanh của biển cả bát ngát đang đi nhẹ vào tim của nàng như vá lại những rạn nức của niềm đau. Nàng chợt nhận ra rằng quằn quại trong đau khổ mấy tháng qua để tiều tụy từ thân xác, con tim lẫn khối óc thật là hoang đường. Tình yêu là gì? Đây phải chăng là hai mặt của đau khổ và hạnh phúc? Hạnh phúc của nàng lúc này là gì? Là chấp nhận mọi thiệt thòi và thật lòng chúc phúc cho Minh sống an vui và hạnh phúc trong sự lựa chọn ấy. Nghĩ đến đó lòng nàng nhẹ hẳn lên như trút bỏ đôi gánh nặng muộn phiền trong những tháng qua.

 Thời gian trôi qua không định hướng. Lan đến Mỹ, trước mặt biết bao xa lạ, choáng ngợp với những cao ốc, đường xá mênh mông, xe cộ tấp nập. Đầu óc trống trơn.Tiếng nói, nụ cười sao lạ lẫm qúa, để nàng hiểu được người, để thích nghi với hoàn cảnh mới khiến nàng e dè và ngần ngại.Phải hội nhập vào đời sống mới làm nàng quay cuồng trong công việc và tự an ủi cho số phận. Người ta có thể quen với mọi điều kiện của cuộc sống, chỉ cần đủ thời gian để đôi guốc mộc quen dần với đôi giầy vải và nàng có đủ thời gian để lựa chọn cho mình một hướng đi mới để quên dần cuộc tình đứt ngang không một lời chia tay. Dĩ nhiên quảng thời gian đó không ngắn ngủi và sự thích ứng của nàng không dễ dàng.

 Nơi Lan, nàng hiểu rằng, nàng sống là nàng phải vượt lên mọi điều rủi ro, mọi đau khổ và bất hạnh để đi tới an vui cho chính mình và cho người thân. Qua biến cố đau thương mất mát ấy khiến nàng khôn lớn vượt bậc, nhìn cuộc sống với cặp mắt trong sáng, tự tin và bình tĩnh trước mọi gian nguy. Trong thua thiệt con người sẽ tìm được hy vọng, cho dù đó là một hy vọng chẳng còn sức lực của tuổi thơ ngây, nhưng chắc chắn hơn, vững bền hơn.

 Bao năm dài đã trôi qua như một chớp mắt phù du, đau đớn não sầu đến đâu của những ngày tháng ấy có lẽ cũng chỉ như những mơ hồ viễn vông của kiếp người. Nếu có bị thương thì vết thương cũng đã thành sẹo rồi. Bên cạnh vết sẹo cô đơn ấy, mầm trồi sinh như những cây con vùn vụt bứt tung lên khỏi mặt đất cằn cỗi. Bằng tất cả ước muốn trong trắng vươn lên của nàng,bằng tất cả sức sống thanh xuân thoát ra mà nàng có được, bằng chiều dài của những lo toan vun vén cho đời sống mới, nàng vững chải hơn nơi vùng đất ở đã lâu nhưng vẫn thấy xa lạ .

 Đó là sự lướt qua của thời gian nhưng ngoái nhìn lại nàng thấy một lổ hổng? Không! Có lẽ đó là sự hụt hơi của một kẻ chạy theo thời gian thì đúng hơn và nàng thấy tiên tiếc. Bởi vì nàng mất đi rất nhiều riêng tư trong tâm hồn trong chặng đường hụt hơi đó. Nhưng chiều sâu nhớ nhung vẫn chập chùng ra vào lên xuống trong tận cùng tâm khảm vì nàng vẫn còn những hoài niệm êm ái giữa nàng và Minh, dù không thư qua tin lại, nàng vẫn tin rằng Minh có những khó khăn, chàng không phải là người hủy diệt tình yêu một cách tàn nhẫn như vậy. Nàng rất tin tưởng tình của Minh giao ước với nàng. Nàng ước ao một lần nào được gặp lại Minh, một lần cho chàng trần tình con tim của anh giữa những lựa chọn ấy.Minh vẫn trầm ngâm trong dòng suy tư,Dalat yêu dấu, mối tình xa xưa, mộng ước như chiếc phao cho anh chút hơi thở còn lại sau cơn bão tố trong đời. Sau hôm nay là lỡ lầm trong quá khứ đã và sẽ ám ảnh chàng cả một đời hay là một tương lai vô vọng mù mịt nào đây?. Những đổ vỡ có còn nằm đó trước hai ly cà phê đang tan loãng này không?.

 Cũng như những phố phường quen thân,những dòng người ngang dọc, cũng mưa nắng, cũng buị bậm, cũng ồn ào, náo nhiệt mà sao lòng chàng hoang vắng đến thế!Minh cứ ngỡ, chàng sẽ tìm thấy chút rơi rớt sinh khí cuộc đời, chút mầm sống cho đời ấm lại trong những ngày nghỉ nơi đây và Minh đã mở lòng chào đón một cái gì đó nhưng để rồi chút mầm hy vọng chợt chớm lên chưa tìm thấy ánh mặt trời đã lại tàn luị! Chàng muốn thoát khỏi khung cảnh hiện tại,hay đi nhanh hơn thời gian lúc này để thu ngắn quảng đường còn lại thay vì chỉ nhìn quanh, chỉ thấy mình lần mò trong bóng đêm.

 - Tại sao anh cứ ngồi thẩn thờ ra vậy?
 Anh mệt lắm sao? Lan hỏi.
 - Không. Chàng trả lời.
 - Hãy nói với anh những gì em muốn nói.
 - Xin lỗi anh nhé, ta hãy nghe một đĩa hát cho thời gian qua đi. Mưa to quá…

Quả thật tiếng mưa xối xả, âm vang vọng vào căn phòng, âm thanh ấy không còn khoảng không gian để họ có thể nghe lời nói của nhau.

 Hình như Lan đọc được ý nghĩ của chàng, nàng nói luôn: Nếu anh muốn, em sẳn sàng hỏi chuyện ngay bây giờ… Nhưng trời mưa buồn quá, lúc này chẳng nên nói thêm những chuyện buồn…. Chúng ta thưởng thức nhạc thì hay hơn….

Nói xong nàng gọi chủ nhà hàng yêu cầu thay đĩa nhạc khác. Minh ngước nhìn Lan.Cặp mắt nâu của Lan vẫn trong sáng quá,cặp mắt đã thu hút cả mảnh đời mới lớn của chàng, chàng nhìn để mà nhìn không dám lay động mạnh chỉ sợ hạt dẻ bất chợt vỡ tan.

 Một giai điệu mượt mà của nhạc dạo cất lên. Rồi sau đó, tiếng hát của nữ ca sĩ Thái Thanh trổi lên. Giọng ca này chợt làm Lan rùng mình, phải rồi đây là giọng hát nàng nghe từ thời còn là một cô bé nhỏ theo bố mẹ lên Dalat. Lần đầu tiên nàng ngạc nhiên vì sao người ấy lại có được một giong hát hay đến thế. Thái Thanh cái tên như tiếng khánh, nhẹ nhàng ngân vang trong những buổi kinh cầu sáng nao mà nàng đã lãng quên bấy lâu nay nhưng tiếng hát vượt thời gian vẫn còn đó, vẫn cao ngất, vẫn bồng bềnh như mưa nhẹ bâng khuâng, như những buổi sớm mai đầy sương, như vỗ về, âu yếm cho những cảm giác lặng lẽ, lãng đãng trong tận cùng tâm hồn nàng chiều nay.

 Lời ca không trở về bằng gót nhỏ, môi mềm mà lung linh như một mời gọi thiết tha: “Đưa em tìm động hoa vàng” ngân dài,đang cao vút. Phạm Thiên Thư, chàng thi sĩ với lời thơ mượt mà, êm ái nhẹ nhàng đi vào tâm khảm và ngày ấy đã chiếm trọn tâm hồn hai trẻ đang lớn khiến vùng trời yêu thương thêm nồng nàn và càng gắn bó khi “đừng ngại mưa mau, đưa nhau ra tới bên cầu nước xuôi.”

 Thế mà hôm nay lại xót xa vô ngần: “Thôi thì thôi chỉ là phù vân, Thôi thì thôi nhé chỉ ngần ấy thôi.” Phải rồi, chỉ ngần ấy thôi.Nàng chợt hỏi, đây là tình cờ hay những gì đã sắp sẳn mà vô tình bản nhạc xưa đang đến cùng lúc với nàng và Minh? Sự bàng hoàng bất chợt này làm thao thức tâm tư đã yên nghĩ bấy lâu nay: “Thôi thì thôi để mặc mây trôi và mai ta chết dưới cội đào, khóc ta xin nhỏ lệ vào thiên thu.” khiến nàng gục đầu trên đôi cánh tay thon và giọt nước mắt nhỏ chậm chạp rơi xuống như những giọt mưa trong veo.

 Trong miên man, hơi thở tràn lan, mạch máu trong người như vận hành nhanh hơn,từng phần da thịt nàng như có chút ánh mặt trời sưởi ấm. Toàn thân con người nàng như căn nhà khép kín lâu năm nay bỗng dưng hé mở để đón nhận chút khí trời, một chút nắng bất chợt hay một cơn mưa rào để thay đổi đi sự trống trải đã trở thành quen trong cuộc sống, để thấy rằng người kia vẫn còn nhiều sinh động, để thấy người kia vẫn còn chắc chiu niềm hạnh phúc này, để thấy vận hành của cuộc sống còn đó và mạch đời vẫn còn cuồn cuộn chảy.

 Rồi bỗng dưng nàng trở lại chỗ cũ nơi nàng vừa rời bỏ. Trở lại để nhặt nốt những cánh hoa pensée tím đã vỡ tan hay trở lại để làm gì? Quả tim đơn côi nguội lạnh của nàng đang thổn thức, đang lao xao, đang lay động như có làn hơi thổi nhẹ vào lớp tro tàn.Hóa ra mạch đời cũng đang sống lại, sự sống mà nàng chẳng mơ ước. Hãy trả lại cho nàng về vùng trời tối đen mà nàng đã sống bao năm qua. Hãy trả lại cho nàng mảnh trời của ngày hôm qua dù chỉ là một chút bình yên trong bóng tối. Hãy trả nàng về với những kỷ niệm ngọc ngà, những nâng niu còn sót lại. Hãy trả nàng về với quê hương của tuổi thơ, thời học trò luôn nằm sâu trong tâm hồn.

 Dòng đời vẫn trôi. Cứ ngỡ thế thôi. Ngày xưa và hôm nay là những mốc điểm bồng bềnh mù sương lãng đảng trong trí nhớ Minh. Đã từ lâu cái mốc của thời gian đối với chàng là một điểm mù mờ mông lung.Tuổi trẻ đã qua tự bao giờ chẳng hay, “động hoa vàng” ngày ấy như những điểm chấm phá, mờ tỏ trên bức tranh cuộc đời. Nhẹ tay kéo chiếc khẩu cầm ra khỏi túi áo, lấy hết sức lực chàng hít vào một hơi dài cho căn đầy buồng phổi như muốn tiếp nối dòng nhạc sắp ngừng nhưng không thể nào đặt lên môi, hai cánh tay như tê dại theo dòng tâm tư, khoảng cách giữa chàng và Lan thật gần thế mà xa thật là xa nghìn trùng trong vòng tay ôm, chàng muốn ôm Lan vào lòng nhưng bao tiếc nuối, bao tội tình chìm sâu đâu đó trong tâm tưởng đang hiện ra với những ngăn trở như hiện tại.Không biết từ lúc nào và đã bao lâu, bất cứ điều gì rồi chàng cũng dẩn dắt ý tưởng mình trở về với Lan và đã trở thành một thói quen,như thế cũng may, nhờ thế mà chàng vẫn còn thấy Lan ở chung quanh. Xa mà gần.Chàng luôn giữ gìn điều đó, là một thứ hạnh phúc kỳ ảo nhưng rất yên ổn và ấm áp vì thế mọi sinh hoạt hằng ngày bên ngoài hầu như chỉ là sương khói, rồi điều gì đối với chàng cũng nữa vời. Ước muốn bên Lan tưởng là nhỏ nhoi thế mà không tưởng. Những băn khoăn xót xa nghĩ tới Lan rồi vẫn chỉ là xót xa để mà xót xa chứ chẳng làm nên được điều gì, trò gì cả.

 Bao nhiêu năm gọi tên nhau trong đời có lẽ chỉ là những mơ hồ viễn vông của một kiếp người chăng? Ngồi đây với Lan mà tâm tư quay cuồng, ray rứt lẫn tiếc nuối như thể vừa đánh mất thêm một cái gì qúy báu nữa, để rồi lại nhớ đến những mất mát của chính bản thân mình. Nỗi mất mát luôn nằm đó, có dằn vặt, có trăn trở trong niềm đau hối hận bấy lâu nhưng hôm nay niềm đau ấy trở nên lắng dịu, êm ái và thật yên vui trước mặt Lan.

 Trong cõi nhân gian với lẽ còn hay mất cứ thế dai dẳng, có lúc chàng tự hỏi phải chăng ta đang sống trong ảo tưởng về sự phấn đấu để yêu thương, không phải cho người khác mà cho chính lòng tham lam cuả chàng để niú lại quá khứ chăng? Quá khứ đã yên nghỉ từ bước xẩy chân của chàng để rồi yêu một người và sống với một người khó biết bao,để có được gì hay để rồi tất cả chỉ còn là bóng hình trong trí tưởng, chỉ còn lại mảnh trăng non lạc loài, chơi vơi cùng năm tháng?!. Nhưng sao chàng lại phải đi tìm Lan? để làm gì? Trần tình hay xin lỗi? Trần tình để hàn gán, xin lỗi để được thứ tha chăng? Không, chàng không mong gì ở những điều ấy. Nhưng trong niềm vui mong manh có được bên Lan chiều nay, chàng như trút bỏ được khối u tràn ray rức khó chịu mang nặng trong lòng, những trăn trở về duyên phận của con người, những nhân duyên gặp gỡ cho mối tình đầu không trọn vẹn nhưng để nhớ hoài, nhớ mãi mà chẳng nợ gì nhau cũng là một niềm hạnh phúc lớn vô ngần làm chàng mừng rỡ như vừa thoát ra cánh cửa ngục tù. Minh dìu Lan bước ra khỏi một cơn mê dài tràn mộng mị, đầy nước mắt tiếc nuối nhưng lại chấp cánh bay bỗng trong khoảng không gian tự do, bao la bát ngát. Lòng chàng rưng rung và ngấn lệ tràn mi. Chàng nhủ thầm hãy để mọi việc trôi xuôi theo dòng nước, hãy để chúng trôi ngang qua đời sống, tất cả đều không qua khỏi duyên nghiệp và số mệnh giữa chàng và Lan.

 Trời bên ngoài xanh thẩm như màu xanh của biển sâu, màu xanh ngả sang đen thẩm.Hình như ngàn ngàn bụi tinh vân đã được cơn mưa rửa sạch, bầu trời pha lê trong đen nổi bật ánh trăng khuyết huyền ảo và những vì sao sáng lấp lánh ánh sáng cho đêm đen,phải chăng ánh trăng mênh mông soi thủng màng cô liêu và những vì sao ấy ý thức được rằng dù ánh sáng nhỏ nhoi trong bầu trời bao la nhưng vẫn là nguồn hy vọng cho người lạc lối trong rừng hoang, và cũng là nguồn ấm cho trái đất nơi vùng không có ánh mặt trời ghé đến.

Q. Anh

img3

Đố Vui: Đây là sân trường Bùi Thị Xuân. Xin đố: Anh chàng đánh đàn cho hai cô hát là ai? Người trong ảnh không được tham dự. Năm người trả lời đúng sẽ có quà lưu niệm. Trả lời trước ngày 30 tháng 6 – 2012 về chaulangbian@yahoo.com
img2
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn