Găp̣ em rôì không quên em đâu
Chiêù nay hai đứa về qua phố
Rât́ tự nhiên mà ta quen nhau
Em chaỵ tung tăng không măć cỡ
Chị thì bước bước châṃ theo sau
Tuôỉ mười hai chị xa vời quá
Chị goị em chờ, em chaỵ mau
Naỳ em lớp saú naỳ em nhỏ
Em haỹ dừng chân môṭ chut́ lâu
Chị vuôt́ toć em rôì chị nhớ
Toć em thơm ngat́ muì hương cau
Hương cau vườn chị xa như tuôỉ
Ba má chi ̣ năm̀ dưới mộ sâu
Vườn cũ nhà xưa taǹ với lửa
Chi ̣ đi về hai buôỉ âm u
Găp̣ em ngoaì phố miǹ h như baṇ
Thời môṇ g trong baǹ tay năḿ nhau
Chi ̣ ngăt́ cho em hoa cuć nhỏ
Em cười caí miêṇ g mới xinh sa
Ngaỳ xưa chị cuñ g như em chứ
Cuñ g rât́ ngây thơ rât́ ngoṭ ngaò
Chị nhớmôĩ chiêù tan hoc̣ sớm
Baṇ be ̀ đuôỉ bướm thâṭ xôn xao
Nhuñ g con bướm lượn trên bờ cỏ
Chị cuñ g như em chaỵ đuôỉ mau
Bây giờ bướm biêṭ trên đường phố
Em đuôỉ sương mù chơi chiêm bao
Naỳ em lớp saú naỳ em nho“̉
Găp̣ em rôì muôn thuả không quên”
Trời ơi câu đó ngaỳ hôm trước
Ai rot́ vaò hôn chị hỡi em?
Sać h trên tay chị nghe chừng năṇg
Sao căp̣ em đâỳ vâñ nhẹ tênh?
Thôi nhéem vềcon phốdưới
Giữ hoaì cho chị tuôỉ Hoa Niên …
Trâǹ Bić h Tiên
Đà Laṭ thời hoa mộng