Kịch Cười
Này ai! Nếu chẳng biết cười
Đời mà như thế làm người làm chi ?
Dở hay cũng cứ cười khì
Ta cười ai đã làm gì được ta ?
Ở đời gặp cảnh xót xa
Cười không là bạc cũng là thuốc tiên
Chẳng mua, chẳng mất đồng tiền
Thánh là ai đó mà hiền là ai ?
Gặp khi ngõ trúc trăng cài
Rót vài ly rượu họp vài bạn thơ
Quen nhau cũng chuyện tình cờ
Xa nhau cũng chuyện bất ngờ thế thôi !
Trăm năm màn kịch mấy hồi ?
Vai trung, vai nịnh mua cười được chăng?
Đời là một cuộc lăng nhăng
Sài Môn Chủ Nhân
Có Là thơ Không
Thơ trào phúng – có là thơ ?
Thế thì tiêu ớt có là thức ăn ?
Ăn đã có thịt thăn, cá nạc
Nhưng thiếu chanh nhạt ớt vô duyênthơ tình, thơ ái triền mien
Đấu tranh thơ đáng đồng tiền hay không?
Gì cũng có dụng công của nó
Hễ đời cần là có người ưa
Xuân Hương tự xửa xừa xưa
Có ai dám bảo thơ chưa biết làm ?thơ trào phúng ai ham thì thú
Cười đã vui lại sửa sang đời !
Thế mà mấy bác khơi khơi
Tưởng đâu tán gái cho mùi mới thơ !
Sài Môn Chủ Nhân