Em như mây cao ta vực sâu
Tình nghe chia cắt
mộng ban đầu
Thảng thốt chim bay qua đầu núi
Thả
gió làm rơi hạt sương đau
Em một phương ta ở một phương
Cổ
tích từ nay mấy đoạn trường
Em gọi gió đời lên giông tố
Ta
về ấp ủ một làn hương
Em vui đời lòng ta đắng cay
Thân
im mục rữa thân hao gầy
Mai kia mốt nọ chim về núi
Có lũ côn trùng khóc thương vay
Em đã cùng ta tan giấc mơ
Phấn son xưa xóa dấu trăng mờ
Mắt môi giờ cũng trơ như đá
Lối
cũ đi về nhạt câu thơ
Mai mốt ta về giữa mưa bay
Phố xưa sương khói bãi giăng đầy
Hồ xanh đã biến
thành hoang mộ
Giun dế khóc buồn ai có hay
Rồi mai em về đâu ta đâu
Gió giông cuồng reo chốn giang đầu
Ngàn năm núi vẫn
còn im tiếng
Có
phải cùng ta chia nỗi đau?
Phong Châu