Vài
kỷ niệm thời ấu thơ với Trần Văn Hợp:
Phạm Văn Lương tđ 34/lđ6bđq
Đọc bài của niên trưởng Cấp và các anh hùng của Trâu Điên, bạn cùng khóa Liễn , khóa 21 Duật. Tôi nhớ lại chút kỷ niệm về Tiểu đoàn trưởng sau cùng của Trâu Điên, Trần Văn Hợp. Mong các vị có thân tình và niềm hãnh diện về niên trưởngTrần văn Hợp đọc hết đoạn văn, đừng chửi thề, đừng ngưng đọc.
Nói
tới Trần Văn Hợp, thật tình, với tình bạn từ khi còn để chỏm, tôi có thể gọi
Trần Văn Hợp là thằng bạn thân, theo đúng nghĩa. Nói về đời lính, tôi phải gọi
Niên trưởng Hợp cho đúng truyền thống võ bị, nói tới quân đội, Trần Văn Hợp
xứng đáng là sĩ quan chỉ huy, đáng mặt để mọi người kính nể.
Tôi
và Hợp cùng học tại trường làng, một trường học chỉ có 3 lớp, năm, tư ba tại ấp
Nghệ Tĩnh, gần nhà Hợp. Khi lên tới lớp 5, không có trường , chúng tôi phải học
trường Đa Thành, mỗi buổi sáng, phải đi 4, 5 cây số mới tới trường. Hai đứa hai
gô cơm, buổi trưa, rủ nhau tắm tại ấp Thánh Mẫu, Đa Thành. Nhà hợp ở Nghệ Tĩnh,
tôi ở Hà Đông, cùng một làng Trung Bắc. Hồi nhỏ, tôi biết Hợp ở với mẹ, và chị
gái, nhà cửa, đại khái cũng như tôi, nghèo, đủ ăn. Hợp , cao gầy, it nói, mỗi sáng,
ghé ngang nhà tôi, hai anh em đi học. Tôi và Hợp là bạn thân, Hợp có biệt tài,
đánh đáo, phải nói Hợp đánh đáo là thắng, đánh đáo ăn tiền, tôi chỉ có nhiệm vụ
duy nhất, theo Hợp, xách chiếc túi nhỏ đựng tiền kên, nếu ai thua , muốn đưa
tiền giấy, tôi đổi tiền và cất tiền giấy vào chiếc túi, hai đứa ăn kẹo đậu
phụng, kẹo Nougat, chỉ bằng tiền đánh đáo của Hợp. Hai đứa đậu tiểu học,
vào đệ thất trường Trần Hưng Đạo , vẫn chơi chung nhưng vì khác
lớp nên không đi chung như hồi nhỏ. Tôi và Hợp đậu trung học, lên đệ Tam, một
điều Hợp không nói cho tôi biết Hợp học nhảy ( Nhảy lớp). Cuối năm đệ Tam, Hợp
nộp đơn thi tú tài một, Hợp đậu, chỉ khi Hợp đậu tú tài một, Hợp mới cho tôi
biết. Hai anh em vẫn tình thân, nhưng đã lớn, cách đối xử không còn như khi học
tiểu học. Hợp học đệ nhất, tôi học đệ nhị, cuối năm tôi đậu tú tài 1, Hợp đậu
tú tài 2. Tôi chậm hơn Hợp, năm sau tôi mới đậu tú tài 2. Lúc này đường đời đôi
ngả, it gặp nhau. Tôi học MPC tại Sài Gòn, lớp học bị biểu tình hoài, tôi tình
nguyện đi Võ Bị.
Một chuyện bất ngờ, trong lúc xếp hàng, những
ngày bầm trầy, 8 tuần sơ khởi, đứng nghiêm, cằm 3 ngấn, tôi nghe mấy đại đội
trưởng báo cáo cho tiểu đòan trưởng, đứng trên bục gỗ, mũ nhựa đánh bóng, mang găng tay, giọng nói sao giống Trần Văn Hợp, bạn tôi. Tôi chỉ
nghĩ thoáng qua, nhưng vì bị phạt tả tơi nên không dám nhìn xem có đúng không.
Mấy phút sau,Tiểu đòan trưởng Hợp bước xuống bục, đi từng hàng, cuối cùng tới
hàng tôi, Tiểu đòan trưởng, có lẽ nhận ra tôi, dừng lại, hỏi tôi
" anh tên gì ", tôi phải trình diện theo đúng những gì vừa học
" SVSQ Phạm V Lương, trung đội 8, đại đội C trình diện
tiểu đoàn trưởng. Trần Văn Hợp hỏi tiếp " Anh có quen tôi không
", tôi sợ, nói quen sẽ bị phạt nhiều, tôi nói " Thưa, tôi không
quen tiểu đoàn trưởng ", Hợp nói, anh nói láo, tôi quen anh mà sao
anh nói không ?. Thật tình trong bụng tôi thầm chửi thề, nhưng bề
ngoài’ đành im lặng, vẫn đứng nghiêm, cằm gập 3 ngấn. Tiểu đoàn trưởng nói
" Tối nay anh trình diện tôi lúc 7 giờ, quân phục tác chiến số 4,
phòng tôi số , khi đi trình diện, mang theo hai người khiêng anh về, anh
đi về một mình không nổi đâu. Tôi nói thật to “ Tuân lệnh, nhưng trong lòng ấm
ức. Nói xong Hợp đi, tôi vẫn giận, nhưng bây giờ biết nói với ai, than thở với
ai ?.Tôi nhớ lại những ngày hai đứa chia nhau từng cái kẹo, củ
khoai, miếng bánh, nhiều buổi sáng, sương mù, đi ngang mấy vườn dâu, hái trộm
mấy trái , chia nhau, giờ này, cảnh này, đành phải theo quân kỷ .Chiều đó,
tôi chuẩn bị tác chiến số 4, nghĩa là không còn gì nữa, súng đạn, lưỡi lê, mền,
lều, bi đông nước đầy. Đúng giờ tôi và hai người bạn gõ cửa phòng, Trần Văn Hợp,
quân phục, mũ nhựa, cho tôi vào phòng, và cho hai người theo tôi về đại đội.
Cánh cửa phòng đóng lại, chỉ còn tôi và Hợp. Tôi vẫn đứng nghiêm, Hợp , bây giờ
mới nói, mày bỏ ba lô xuống, rồi ngồi nói chuyện cho đỡ mệt. Tôi lưỡng lự, sợ
màn hai cảnh hai, Hợp phụ tôi mang ba lô xuống sàn, Hợp nói trước " tao
nghe má mày nói mày học đại học Sài Gòn, sao giờ này ở đây, vừa nói vừa mở
ngăn kéo đưa tôi mấy cái kẹo Nougat, nhẹ nhàng nói ' ăn đi, mày nhớ hồi mình
học Đa Thành không ", kẹo đánh đáo đó.Tôi nghe Hợp nói, tự nhiên lòng như
thanh thản lại, tôi trả lời hồi đó đang học MPC tại Saigon, nhưng sinh viên biểu
tình hoài, tôi bỏ học, đi lính, má tôi không biết, Hợp nghe tôi trả lời, khẽ
nói, mày cứ gọi tao mày như xưa, ra khỏi phòng này thì khác đi. Hai đứa nói
chuyện hàn huyên. Hợp hỏi tôi " Mày cần gì không, mai thứ bẩy, tao đi phố,
muốn mua gì, tao mua cho ". Tôi cảm ơn, nói không cần gì. Sau đó, Hợp cho
tôi về, nhìn tôi, im lặng lặng không nói câu nào. Về phòng, thằng Danh,
bạn cùng phòng hỏi " mày bị phạt nhiều không ", tôi nói, chỉ bị phạt
nhẩy xổm, hít đất thôi, tôi không nói tôi và Hợp quen nhau. Hôm sau, khoảng 7
giờ tối, tôi được lệnh trình diện tiểu đòan trưởng Hợp nữa, nhưng lần này tác
chiến số hai. Tôi tới phòng Hợp, gõ cửa, trình diện đúng lễ nghi quân cách,
cánh cửa đóng lại. Hợp nói, hôm nay tao về nhà mày, gặp bà cụ, tao nói"
mày đi lính rồi ", bà cụ không tin, nói mày còn ở Sài Gòn, Tao nói
mãi, cụ mới tin, gởi tiền mua kẹo, sữa, tao nói bác gửi tiền mua dầu salicilat
cho nó để nó bôi, nó tập mệt lắm. Má mày đưa tiền, Hợp đưa ra một gói kẹo, mấy
hộp sữa, một lọ dầu, phụ tôi bỏ vào ba lô, tôi xé gói kẹo, mời Hợp, năn nỉ mãi,
Hợp ăn một cái. Trước khi tôi về phòng, Hợp giặn dò, mấy hộp sữa, mày lấy
nước lavabo, pha uống cũng được, còn không cứ tu một chút, tập mệt, mình thèm
đường lắm, khi gắn alpha xong, nhớ qua phòng tao nói chuyện chơi.
Năm
Mậu Thân, tôi được lệnh xuống thay thế đại đội trưởng đại đội 1, tiểu đoàn 11 ngay
tại mặt trận. Chiếc trực thăng chở tôi bay lên hướng trường Đa Thành, nhìn sân
trường, nhìn mấy cái nhà dưới chân, máy bay xà xuống thật thấp, trên mái nhà tôn,
tôi còn thấy mấy sân nhà ngày xưa, tôi và Hợp chơi đánh đáo, một thoáng quá khứ
chập chờn quay về, tôi nhớ cái nheo mắt của Hợp khi bắn những đồng tiền trong
sân, nụ cười tươi của Hợp khi nhìn tôi nhặt những đồng đánh được bỏ vào chiếc
túi, cột lại cẩn thận, tôi khẽ thở dài, quá khứ yên lành ngày nào, không còn
nữa, chút nữa đây, tôi sẽ phải tấn công ngọn đồi, đối diện với trường cũ,
trường Đa Thành, chiếc trực thăng quạt, lớp bụi dầy loãng dần, chỉ còn mình tôi
dưới đất. Đằng sau tôi, chỉ hơn 10 thước, nhà con Giàu, học cùng lớp, ngày nào
chơi U mọi, nó vật tôi, đè tôi xuống đất, Hợp phải nhẩy vào cứu tôi, kéo tôi
khỏi con Giàu, gớm cái con này, sao nó mạnh thật, được cái, bao giờ tôi ghé mua
Mận, nếu gặp nó bán, nó cũng cho tôi, không bao giờ lấy tiền.
Tất
cả kỷ niệm gần 10 năm trời đi học chung, không thể nào gói ghém trong vài dòng.
Mỗi đoạn đời, mỗi kỷ niệm khác nhau. Mỗi lần nghe tới tiểu đoàn Trâu Điên và
Trần Văn Hợp, tôi lại nhớ từng mẫu chuyện nho nhỏ, người bạn thời ấu thơ, có
những kỷ niện làm ấm lòng, và những niềm hãnh diện khi nghe những chiến công
của Hợp . Cho tôi một lần nhắc lại kỷ niệm xa xưa, và từ đây trở đi, tôi sẽ
nhắc tới Trần Văn Hợp như một vị tiểu đoàn trưởng, một tiểu đoàn , chiến công
lẫy lừng, của quân đội. Cho tôi một lời chào cuối cho Trần Văn Hợp, với
cương vị người bạn học cùng lớp, cùng trường, cùng làng Trung Bắc, Đalat.
Phạm
Văn Lương
Nguồn: internet/chuyển bởi Trần Ngọc Toàn
Nguồn: internet/chuyển bởi Trần Ngọc Toàn
Gửi ý kiến của bạn