Đối với người
Nam Bộ, không phân biệt địa vị xã hội, bất luận sang hèn, ở một góc nhìn văn
hóa ẩm thực, món mắm dân dã, “hương đồng gió nội”, được coi như một món ăn đậm
“quốc hồn quốc túy”, rất hấp dẫn trai gái, trẻ già từ thành thị đến nông thôn.
Ngày trước, mắm là nguồn thực phẩm dự trữ ăn dài dài của dân đồng ruộng thảo dã
lúc giao mùa, khan hiếm thức ăn. Ngày nay, mắm đã trở thành hàng hóa, đặc sản,
làm quà biếu, từng góp mặt trong các buổi liên hoan, tiệc tùng, mang đậm bản
sắc văn hóa, gợi nhớ hồn quê sâu đậm...
Đầu tiên phải nói đến “mắm sống”, món ăn đơn giản, ngon miệng. Mắm được làm từ
cá lóc, cá bông, cá sặt, cá linh... ăn với bắp nấu chín vừa cạp bắp, vừa cắn
miếng mắm sống, nhai hòa tan trong cuống vị, thật không còn chỗ chê! Đang lao
động vất vả ngoài đồng áng, khi về nhà bất chợt, lỡ bữa, bụng đói cồn cào, giở
nồi cơm nguội, sẵn mắm sống trong hũ đem ra xé ăn, kèm với ít rau sống ngoài
vườn, lát gừng xắt mỏng, trái ớt tươi, nghe ngọt lịm đến tận chân răng, ăn
không biết no!
Ăn mắm cầu kỳ một chút thì có “mắm chiên”. Đem con mắm to bè, bắt chảo dầu phi
tỏi, bỏ con mắm vào chiên cho se lại, thắm đều dầu, rắc ít tiêu đâm nhuyễn, mùi
vị thơm cực kỳ, ai mà chịu được! Chuẩn bị chu đáo hơn thì bằm mắm, bằm thịt ba
dọi trộn chung với hột vịt, ướp phụ gia: tiêu, đường, bột ngọt... đem chưng
cách thủy, xắt ít lát ớt đỏ để lên trên, ta được món “mắm chưng” ăn kèm rau
sống, chuối chát, dưa leo...
“Mắm kho” là món ăn thông dụng nhất ở ĐBSCL, nơi nào cũng có. Nhưng muốn tận
hưởng món “mắm kho bông súng” đúng nghĩa phải đến Đồng Tháp.