Đà Lạt Em Xưa
Đà Lạt Em Xưa Chốn Ngàn Hoa
Anh Đào Rực Rỡ Má Sương Pha
Mimosa Lụa Vàng Hong Nắng
Hồng Tỏa Ven Đồi Hương Ngát Xa
Đà Lạt Em Xưa Nghe Giọt Mưa
Gió Chiều Bay Áo Trắng Lưa Thưa
Chân Chim Vui Bước Trên Hè Phố
Thơ Thẩn Đêm Về Nhớ Nắng Trưa
Đà Lạt Em Xưa Phấn Thông Vàng
Buồn Vương Mấy Độ Gió Thu Sang
Chiều Rơi Chuông Đổ Sân Chùa Vắng
Tóc Ngắn Em Mùi Hương Ngọc Lan
Đà Lạt Em Xưa Vui Đến Trường
Bạn Bè Sách Vở Rất Thân Thương
Hoa Bướm Bay Vào Bên Cửa Lớp
Môi Hồng Mắt Biếc Đọng Hơi Sương
Đà Lạt Em Xưa Quanh Nẻo Về
Những Chàng Trai Trẻ Mắt Si Mê
Quên Bài Học Buổi Chiều Trong Lớp
Cắn Bút Làm Thơ Tập Hẹn Thề
Đà Lạt Em Xưa Nhớ Một Người
Quen Nhau Tuổi Mười Bảy Đôi Mươi
Chẳng Biết Giờ Đây Muôn Trùng Dặm
Còn Nhớ Những Ngày Xuân Thắm Tươi
Ngọc Hà
(BTX 65)
Đàlạt Hôm Nay
Đàlạt bây giờ trơ cỏ dại
Con đường băng ngang như đường mòn Trường Sơn
Em má hồng nhạt màu da tái
Nhạt cả sương mù, buồn nào buồn hơn
Đàlạt bây giờ rừng thông còi lá
Nhìn đọt ngâu chim cũng bỏ đi
Con dốc cao những ngôi nhà bằng đá
Giờ đổi mới lòe loẹt khập khểnh hoang di
Đàlạt hôm nào khác hôm nay
Khác cả thú rừng khác cả chim bay
Khác cả bầu trời hay lòng đất
Nên con người tâm thức cũng quay quay
Đàlạt ngỡ ngàng nhìn qua thác nước
Chiếc cầu treo đôi tình nhân cải lương
Nhìn suối đổ hình như chảy ngược
Từ những trái tim đầy mũi tên vô lương
Đàlạt ơi, tôi buồn em đổi giống
Dù máu xương từ những mật hoa
Và em có biết, em từ gò đống
Ngày như đêm thỏ thẻ bằng loa
Nghiêu Minh