Trưa Đất Khách

20 Tháng Tư 201611:23 CH(Xem: 3209)

Trưa Đất Khách

Mười một giờ trưa rồi không thấy email nào em gửi cho anh.  Anh thức dậy từ bình minh, chắc tới hoàng hôn anh cũng sẽ buồn như buổi sáng?

 

Em hay trách anh “anh là người lãng mạn, trời cho anh buồn cho anh chết đi!”.  Em nói với anh rồi em cười khì, sáng mỗi sáng viết email cho anh một đôi lời thăm hỏi…

 

Sáng hôm nay, mặt trời lên, chói lọi.  Đang mùa Hè.  Đã bắt đầu mùa Hè.  Em khăn thắm choàng đầu đi về quê, em hái bao nhiêu đóa hoa quỳ gửi cho người em thương nhớ?

 

Anh lãng mạn vì em chớ bộ!  Nếu em đừng xinh quá, thì thôi!  Anh không yêu em đâu, anh yêu những ngọn đồi mây trắng phếu giữa trời bay ngơ ngác…

 

Anh không yêu em đâu, anh yêu Đà Lạt, yêu hai cây đào Ba trồng ở dốc đường Bà Trưng, yêu một người con gái dễ thương hai má hồng hồng…Cái gì cũng hai mà đời anh chỉ Một!

 

Em nói với anh thơ anh buồn nhiều khi em muốn khóc.  Tại sao tình yêu hóa thành chữ lung linh?  Em nói với anh làm anh giật mình:  thơ anh buồn?  Buồn tênh, có thật?

 

Anh nhớ chùa Linh Sơn, nhớ những tiếng chuông, tiếng Phật, nghe rền rền, nghe rất bao la…Mấy mươi năm anh không có nước có nhà, tiếng của Phật vang thầm trong nước mắt…

 

Bao giờ nhỉ anh về thăm Đà Lạt, thăm Dran, thăm Cầu Đất, Trạm Hành…nhìn em chải đầu trong đám lá vườn xanh, anh muốn chạy tới ôm em…mà trời ơi xa quá…

 

Trần Vấn Lệ

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn