Đà lạt - Mỗi Ngày Một Nỗi Nhớ * Thiên Hương

16 Tháng Bảy 201312:00 SA(Xem: 55469)

Đà lạt - Mỗi Ngày Một Nỗi Nhớ


Ngày th Nhất - Đà lạt ... Sao mà thương quá đỗi

18869_dalat_trong_suong_1556-large-content










Sáng nay lạnh nhưng có nắng. Chợt nhớ ray rứt những tia nắng sớm xuyên qua những tàng lá thông của Đà lạt ngày xưa. Nhớ những hạt sương thuỷ tinh ánh lên rực rỡ. Không khí trong veo thoang thoáng mùi phấn thông, và mùi ngọc lan. Ờ, những bông ngọc lan trắng ngần, cánh cong vút gói trong chiếc mù xoa Vũ thị Vân hay cho mỗi buổi sáng khi hai đưa cùng đi học. Nhớ đôi mắt đen lấp lánh nụ cười và hai má hồng mịn của con gái Đà lạt dưới chiếc nón che nghiêng. Ui, Đà lạt, sao sáng nay chợt nhớ đến vậy.

Dạo này, tôi vào được nhóm Đà lạt, được xem lại những khung cảnh Đà lạt ngày xưa, và ngày nay. Được thấy lại dáng hồ Xuân hương, những con dốc, những món ăn dân giã, những thứ chỉ Đà lạt mới có. Và như vậy, có những lúc lòng chao nghiêng và đôi mắt chợt mờ sương khói. Và cũng có lúc, miệng nở nụ cười.

Dạo này, trong nhóm vẫn chưa hết xôn xao. Đã gần một tháng sau ngày Off-line tháng sáu, các hình ảnh, các chitchat, các nụ cười vẫn còn rươm rả. Người ở lại vui, người ra đi vui, và người ở xa cũng vui. Từ những hình ảnh , con người rất ảo, qua một ngày thôi, đã trở thành những con người rất thật, và quí hơn hết, là những tình cảm rất thật. Từ xa, tôi như thấy những tơ sương Đà lạt đang đưa những người con Đà lạt lại với nhau. Và những tia nắng ấm Đà lạt đang nở toả rộng sưởi ấm những người con Đà Lạt, vì cùng chung hơi thở thơm ngát phấn thông, vì cùng chung những tình cảm dịu dàng của vùng cao nguyên êm ả, nên chúng tôi mới dễ gần gũi và thân nhau mau như thế.

Người Đà lạt, biết nói thế nào đây nhỉ. Chỉ biết qua những hình ảnh mẹ cha, gia đình, lân bang hàng xóm, qua thày cô, bạn bè và những người thân quen. Người Đà lạt, với tôi, thật nhân hậu, chân tình, nhẹ nhàng, và quá dễ thương. Có lẽ, khi bạn sống trong một môi trường chỉ xôn xao tiếng gió, chỉ thánh thót tiếng rơi của sương và mưa, tính tình của bạn cũng sẽ dịu dàng như cảnh hồ Xuân hương buổi sáng ....

Ngày th Hai - Đà lạt - vì sao tôi mãi nhớ

h_-_thuyta_dalat-large-content













Hôm qua viết dở dang thì tới sở , không biết đã viết tới đâu... Bây giờ đang trên xe lửa đi làm , nhìn những tia nắng lấp lánh trên lớp sương giá , lại bồi hồi nhớ đến DL ngày xưa.

Nhớ đến những con người của Đà lạt, sao hiền hoà quá vậy. Ngày ấy, chả bao giờ thấy những xô xát , cãi vã, ấu đả trong xóm. Đi chợ cũng thấy những người bán hàng nhẹ nhàng mềm mỏng. Thành ra khi về SG nhiều lúc đi chợ Bến thành mà sợ vì sự nói thách và lối nói chuyện của những người bán hàng. Trong trường học, bạn bè cũng đối với nhau rất nhẹ nhàng tình cảm. Thày cô lại rất mẫu mực và dịu dàng. Cuộc sống sao êm đềm đến vậy. Thời chinh chiến nên đêm đêm cũng hốt hoảng vì những tiếng súng vọng về từ xa, vì nhưng ánh hoả châu nhập nhoè trong đêm tối, hay vì những tiếng kinh tụng, những ánh đèn khuya từ những ngôi nhà có đám người thân chết trận đưa về. Nhưng cuộc sống nhìn chung rất êm ả.

Những buổi sáng, những tà áo trắng tung tăng đến trường. Những tiếng cười khúc khích, những đôi mắt sáng ngây thơ, những đôi má trắng hồng và mái tóc nghiêng nghiêng. Ui, sao tôi yêu đến vậy những giờ học, những giờ ra chơi trong ngôi trường vôi đỏ. Yêu đến vậy những tà áo trắng trong bay nhẹ nhàng trong cái gió cái nắng của khu đất cao nguyên.

Đà lạt ngày ấy, không lộng lẫy nhưng vô cùng thanh lich, không xa hoa, mộc mạc thôi nhưng giữ mãi niềm bồi hồi khi nhớ đến.

Tôi đã đi qua những vùng đồi núi xinh xẻo của Âu châu, nhưng ngôi nhà tí ti đẹp đẽ của Quebec, những khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ của Hoa kỳ, Canada, những đền chùa nguy nga đồ sộ của Thái lan, Cam bốt, v.v... Nhưng có lẽ không đâu làm lòng tôi chùng lại như khung cảnh của Đà lạt. Không quá hùng vĩ, không quá kiêu sa, nhưng lại như những tia nắng chiếu thẳng vào lòng người. Những tia nắng đó, đã thấm vào tâm khảm, ngủ yên, và những lúc cựa mình khe khẽ lại làm khoé mắt cay cay.

Ngày th Ba - Đà lạt... Lại một sáng nhớ...

dalat_city_tour1-large-content mimosa_-_le_muy-large-content



 

 

 

 

 

 

 


Sáng nay bước ra ngõ, chợt thấy cây mimosa bắt đầu nở rực những đám hoa vàng... Melbourne đã ở sâu trong mùa đông, và cái ánh vàng mimosa làm ấm lên cái khí lạnh vùng địa cực.


Dù Mimosa ở đây khác nhiều với mimosa, loài hoa tượng trưng của Đà lạt, cái màu vàng mimosa vẫn làm ấm lòng người xa xứ.

Đà lạt, một thành phố mà thời gian sinh sống ngắn hơn nhiều so với thời kỳ lang bạt, sao vẫn gợi nhớ nhiều đến thế. Có lẽ nhờ cảnh trí quá thơ mộng, nhờ khí trời quá thanh trong, và cũng nhờ những con người sâu lắng tình cảm, nhẹ nhàng, mộc mạc dễ thân quen.

Đà lạt, sao tôi có thể quên các cô gái hai má trắng hồng và nụ cười khe khẽ che dưới mái tóc dài khuất sau vành nón. Và trời ơi, giọng nói...

Dân Đà lạt ngày xưa đến từ tứ xứ. Một nhóm dân Bắc sống ở khu Du sinh, khu di cư gần nha Địa dư, ấp Hồng lạc, Đa Thành, v.v... Những người miền Trung sống ở khu số 4, số 6 và tản ra nhiều khu khác. Nhưng giọng nói, dù là Bắc hay Trung, cái giọng Bắc hay Trung của người Đà lạt của khác giọng Bắc hay Trung ở những vùng khác. Và cái giọng đó có những đặc trưng giúp người Đà làt nhận ra nhau. Còn người vùng khác ư, khi nghe họ chỉ cảm thấy những giọng nói đó như có echo ở trong.

Các bạn không tin ư, cứ nghe thử những người ở Đà lạt nói mà xem. Tôi chỉ tình cờ nhận biết khi gặp một nhóm thanh niên qua đây du học, một cậu bé hỏi.. Chị người Đà lạt phải không, sao giọng nói giống quá. Một lần khác khi đi tour ở Âu châu, một người trong nhóm nói, giọng chị lạ quá, nghe như có echo vậy...

Ngẫm nghĩ, và khi trở về, gặp lại người thân và bạn bè Đà lạt, sống lại ở Đà lạt vài ngày, tôi chợt nhận ra cái echo trong giọng nói người Đà lạt.

Khi bạn nói trong khe núi, có tiếng vang vọng lại. Khi bạn đứng trên đỉnh cao, bạn nói cũng có tiếng vang. Và khi bạn sống ở Đà lạt, thì sao ta, tiếng nói của chúng ta cũng có tiếng vang, tại sao vậy ta?

Không biểt tôi có tưởng tượng lắm không khi nghĩ chính cái khí trời nằng nặng hơi sương đã thấm vào thanh quản, để khi nói vang vang. Và ở đâu cũng vang vọng nỗi nhớ.

Ừ, mà tại sao lại không nhớ... nhớ về một quá khứ bình yên, một vùng trời thanh thản, về những con người thật giàu tình cảm và nhẹ nhàng. Về những buổi sáng êm đềm nhìn bóng nhà Thuỷ tạ hay chuông tháp Lyce'e, về những đoá hoa nhỏ nhắn xinh xinh.... Ui còn quá nhiều thứ để nhớ, để viết,mà lại tới sở rồi ... Mai vậy ..
.

Ngày th Tư - Đà lạt - nỗi nhớ buổi sáng ...

nancy_bui_397-large-content

nancy_bui_366-large-content












Sáng nay là sáng thứ tư tôi viết về niềm nhớ Đà lạt của mình.

Hôm qua nói về giọng nói đặc trưng của Đà lạt, hôm nay nói về làn da con gái Đà lạt.

Lên Đà lạt đố anh du khách nào không chợt cảm thấy tim mình chợt treo lơ lửng khi đứng trước các cô gái mắt tròn đen lóng lánh với đôi má hồng rực rỡ. Mái tóc đen loà xoà để lộ chút thái dương, cần cổ nõn nà.

Mà thiệt, da con gái Đà lạt ngày xưa đẹp thiệt. Trong trường, trong lớp, trong thành phố, vì cô nào cũng dzậy dzậy nên không nổi bật làn da đó lên. Nhưng khi về thành phố khác thì trời ơi... Làn da như đập vào mắt người ta vậy.

Khi tôi ở Đà lạt, tôi chỉ là một chú vịt con xấu xí bên cạnh những người đẹp như Thu Tâm, Ái Hiếu, v.v... Nhưng lúc về SG học Khoa học, ké cái làn da DL mà các cô học cùng lớp xôn xao... Hì hì, cô nào cũng chặn lại hỏi sao có cái làn da như vậy.... Con nhỏ được dịp vênh váo trả lời... Tui con gái Đà lạt mờ... Ui, DL ơi, nhờ người mờ tui có giá thêm một chút ...

Ngẫm lại nha, tui đi cùng khắp, các cô gái nước da trắng hồng ở các nơi cũng có nhiều, nhưng sao tui cũng không thấy bắng nước da con gái Đà lạt kìa. Giống như tia nắng Đà lạt vậy. Sáng hồng đẫm hơi sương lóng lánh. Da con gái Đà lạt cũng vậy, trắng hồng mịn màng, sáng óng ánh nên như những ánh thuỷ tinh xuyên thẳng vào lòng người...

Chắc tại nhờ khí hậu đúng không...

Thiên Hương

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn