An Lạc & Hương Đất

04 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 154196)
Bốn Giờ Chiều 21 Tháng 9

Hai Ngàn Mười Một



Bốn giờ chiều, nóng quá! Nắng! Trời ơi muốn điên. Em à, anh nhớ em (Nhớ không vì tại nắng).

Trước nhà, đường im, vắng. Xe núp nắng hết rồi? Nghe có những tiếng cười, học trò reo hay...nắng? Đà Lạt tôi chắc lạnh? Đà Lạt của tôi ơi! Tôi gọi đây, cuối đời. Mỗi lời một giọt lệ.

Tôi yếu mềm như thế mà sao em yêu tôi? Tôi nhớ em nụ cười: "Tại vì anh là Lính!". Đúng! Tôi chưa ban lệnh, chưa bao giờ với em! Nhớ, nghĩa là không quên một thời tôi trận mạc, một thời xa Đà Lạt, một thời là Tù Binh, một thời đời lênh đênh con thuyền trôi, trôi giạt. Đà Lạt ơi Đà Lạt. Tôi gọi như gọi Trời. Mỗi lời gọi, một lời, mỗi lời một giọt lệ!

Hỡi những người em bé núp dưới mái hiên trường, đứng nép trong hành lang, ngồi mơ màng bên cửa...Đà Lạt tôi muôn thuở là Tình Yêu Tình Yêu!

Bài thơ này buổi chiều, lúc bốn giờ trời nắng. Những gì là cay đắng hình như nhờ nắng khô? Cảm ơn tôi còn Thơ. Cảm ơn em ghé mắt! Cảm ơn Trời ơn Phật cho tôi hoài nhớ em...

Người Lính, tôi vô duyên. Người Thầy, thôi...vô lớp. Nắng làm tôi muốn ngợp những nụ hôn ngỡ ngàng. Hỡi những đám mây ngang, có ngang thành phố núi, cho tôi một câu hỏi:"Em, bây giờ, ở đâu?".

Em ơi, tôi cúi đầu, chúng mình xa muôn dặm. Ôi con đường thăm thẳm, đường anh về với em...Đường anh về với em...Đường anh về với em!

Trần Vấn Lệ
An Lạc

(Kính viếng giáo sư Bùi Ấu Lăng)

Nơi đây cây cỏ đều an lạc

Đá tự hồng hoang đã lặng thầm

Ánh sáng kim cương, đời bích ngọc

Hồn nương giấc mộng sạch trần tâm





Hương Đất

(Tưởng nhớ giáo sư Phạm Chánh Bình)

Xin nhẹ bước đừng làm đau lòng đất

Bởi nghìn xưa đất nhân hậu vô cùng

Cùng hơi thở đất nuôi ta máu thịt

Vĩnh biệt đời đất ôm ấp như con

Phạm Mai Hương

img1
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn