
BỤI HỒNG
Mái đình trong suốt hoàng hôn xuống
Mưa lên vang vọng tiếng hư không
Lá thu ai quét theo gió cuốn
Lời kinh đã lẩn vào bụi hồng
Chân hoa thong thả giẫm bầu sương
Dừng bên hang đá niệm vô thường
Bên chiêng bên trống bầy chim ngủ
Mơ giấc nhân gian lối thiên đường
Rừng hạnh phế hoang vắng tiều phu
Mãnh thú lấn chen búa vô ưu
Trăm năm vô ngã tìm hạt lộc
Gieo trên đất cằn đợi phù du
Hoàng hôn xuống và đêm tối mãi
Ngọn nến tàn kéo tuổi vụt qua
Bờ lấp xấp con đò tự tại
Chốn bụi hồng ta gọi mình ta!