MẠ TÔI: CHO ĐI SẼ NHẬN LẠI

17 Tháng Mười 20172:08 CH(Xem: 2867)
PMH1   PMH 2

MẠ TÔI: CHO ĐI SẼ NHẬN LẠI

  ( Thương nhớ ba mạ và chị bạn mạ…)

Năm 1950, ba mạ từ Huế vào Dalat lập nghiệp. Sau thời gian ngắn ở đường Phan Đình Phùng, ba mạ dọn về Lò Gạch, thuê nhà của bác Hai Dĩ trên Hoàng Diệu. Khi ba đi làm được nhà nước cấp cho căn nhà ở Trần Nhật Duật, gia đình tôi ở đó đến nay.

Ba mạ vào Dalat” không có bà con thân” nhận những người họ mạc xa như dì Cáp tận Hai Bà Trưng, ôn Bốn cai trường Trần Hưng Đạo làm ruột thịt. Bởi vậy ba mạ nhất là mạ luôn trân trọng tình cảm của hàng xóm láng giềng.

Ba đi làm có nhiều bè bạn, với chức vụ của mình và tài làm thơ nên mối quan hệ của ba khá rộng rãi. Ba làm bạn với bác Bửu Tại, bác Trần Văn Châu, bà Nguyễn Thị Hậu thị trưởng, nhà văn Võ Phiến, nhà thơ Trần Vấn Lệ…

Sự thông minh duyên dáng của mạ đủ để mạ giao tiếp với bạn bè của ba chứ không để thấu hiểu. Mạ kết thân với người trong xóm, gói gọn trong con đường Trần Nhật Duật và Hoàng Diệu.

Mạ có một người bạn khá đặc biệt, vì chỉ hơn anh Thọ ( anh trai lớn nhất đã mất của chúng tôi ) chừng 2 tuổi nên chúng tôi gọi bạn của mạ bằng chị, và chị cũng bằng lòng lối xưng hô ấy.

Chị bạn mạ, người nhỏ nhắn nhưng cân đối, nước da trắng trẻo với bàn tay đỏ hồng như son. Đôi mắt của chị đen láy, sáng thông minh. Chị giỏi giang, mạnh mẽ, khí khái như một người đàn ông.

Chị bạn mạ có một sạp cá ở chợ Dalat. Chợ cá chỉ họp vào buổi sáng, đến trưa  việc bán buôn xong xuôi. Buổi chiều, chị làm thêm công việc khác. Không may, công việc làm ăn đó thất bát, chị đứng trước việc phải bán sạp cá và bỏ đi nơi khác sinh sống.

Mạ cũng có một cái sạp bán hàng khô ở chợ Dalat, mạ cho chị Ngụ, con dì Cáp thuê bán cũng được hơn chục năm. Nay thấy hoàn cảnh của chị bạn mạ, mạ không nỡ nên sang luôn sạp hàng cho chị Ngụ và đưa chị mượn trang trải nợ nần để trở lại cuộc sống bình thường.

Trớ trêu thay, chừng một năm sau thì xảy biến cố 1975, cả miền Nam rơi vào tình trạng khó khăn. Ba, anh Việt thất nghiệp. Hoàng và anh Quỳnh vào trại cải tạo, Trang và Hương đi dạy với đồng lương đủ mua bo bo hay gạo. Cả nhà nhờ vào sự khéo léo của mạ , mạ nổi lửa làm lại bánh phở nên đời sống đỡ hơn mọi người xung quanh.

Gia đình chị  bạn mạ lâm vào tình cảnh khốn khó như mọi người, biết khả năng trả nợ của chị là điều không thể nên mạ dặn:

-Không trả nợ cũng được nhưng sau này mấy đứa nhỏ có gặp khó khăn thì hãy giúp đỡ.

Bấy giờ, mọi thứ đều vào hợp tác xã, chị bạn mạ quen biết vợ ông chủ nhiệm hợp tác xã nên bắt đầu từ đó chị đem hết tài năng của mình ra kinh doanh. Trong một thời gian ngắn chị thâu tóm hết các nguồn cá quy về một mối. Mỗi sáng chị ra chợ nhận cá từ Phan Rang lên và phân cho các sạp trong chợ. Phút chốc chị trở thành người giàu có về tiền bạc lẫn thế lực ở chợ Dalat

Uy tín của chị bạn mạ tăng dần vì sau này chị làm từ thiện, giúp gạo để nuôi các thầy trong chùa. Hội từ thiện của chợ Dalat dưới tên của chị giúp tiền mai táng cho những người nghèo  cùng khổ…

Chị bạn mạ nhớ lời hứa với mạ, chị thuê Hương dạy kèm con, cháu của mình trong thời gian dài. Khi Lạc làm nhà, chị cho mượn 5 cây vàng. Mỗi tháng Lạc đem tiền lời lên đưa cho chị. Đến tháng thứ 5, chị trả lại 5 phong bì tiền lời mà Lạc đưa. Chị muốn giúp con của mạ bằng cần câu chứ không phải miếng mồi. Cách cư xử tinh tế đó khiến chúng tôi kính phục

Chị bạn mạ nể nang ba vì tài năng và đức độ. Dù không còn ở xóm Hoàng Diệu nhưng chị mong ước:

-Tui thích ở gần anh chị.

Khoảng năm 2000, chị mua 2 lô đất trên nghĩa địa Du Sinh để xây kim tĩnh, chị dành cho mình mảnh đất sát mặt đường đi, chị biếu ba mạ miếng đất nằm lưng chừng đồi.

Ba mất, chị đứng ra lo chu đáo mọi việc ma chay. Mảnh đất chị biếu bỗng dưng đúng ý nguyện của ba: ba thích  nơi yên tĩnh và đứng ở đây nhìn ra đỉnh núi Liang Biang. Sâm xây ngôi mộ bằng gạch màu đen. Ngoài tấm bia còn có 2 bức tường đá lớn tạc 2 bài thơ mà ba làm và yêu thích được viết bởi nhà thư pháp Song Nguyên

  Trần gian là quán trọ

  Tạo hóa lẻ huyền vy

 Thế nhân là lữ khách

  Dừng lại rồi ra đi

Xin nhẹ bước đừng làm đau lòng đất

Tự ngàn xưa đất nhân hậu vô cùng

Lúc còn sống đất xem mình ruột thịt

Vĩnh biệt đời đất ôm ấp như con

Vài năm sau, chồng chị bạn mạ mất, chị cho xây giống ngôi mộ của ba mạ, chị cho tạc mấy câu thơ

Chim trời sải cánh mù khơi

Mây bay đỉnh núi tạo lời hư không

hay

Trăm năm quẩy cánh phiêu bồng

Có không không có muôn trùng huyền hư

Giũ áo phong trần ngàn vạn kỷ

Trở về yên tĩnh xứ vô vi

Ba,vợ chồng chị bạn mạ nay đến mạ cũng trở về cõi vĩnh hằng. Đúng như ước nguyện, bốn người làm bạn ở gần nhau. Chúng tôi lên mộ thăm ba mạ đều đi ngang qua thắp nhang chào anh chị.

Chị bạn mạ là một bài học lớn trong cuộc sống đối với chúng tôi. Cái gì chúng ta cho đi, chẳng bao giờ mất cả, nó sẽ trở lại và phong phú hơn nhiều.

Phạm Mai Hương 22.9.2017

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn