QUA NHỮNG NGÀY MƯA

04 Tháng Mười 201711:01 CH(Xem: 3381)
133

QUA NHỮNG NGÀY MƯA

Mưa...mưa mãi...Nghe mưa hoài không biết làm gì bèn lục hết cả ngày xưa lại, và tình cờ đọc được đoạn này ,từ một câu chuyện vu vơ, viết từ ngày xưa.

 

          Vũ băng qua khoảng đường mà người ta đã gọi quen thành một địa danh, Ngã-Năm-Đại-Học, và đi trên lề đường dẫn tới cổng trường. Cùng với những bước chân từ lề bên này sang lề đối diện, Vũ lại chợt nhận ra mình có một ngôi trường mới để đến.Khoảng cách nhỏ từ hai bên con đường làm Vũ cảm thấy mình đã đi xa hơn lối cũ một chút, xa ngôi trường trung học đậm màu đỏ gạch của mái ngói,tường vôi và khoảng sân đất cũng màu đỏ mà suốt bảy năm Vũ đã đi về. Vũ đã xa những giờ học đều đặn và thân yêu của một thời khoá biểu hầu như nửa năm mới đổi một lần, xa nếp sống bình an có thầy cô bạn bè gần gũi...để vào đây, Đại Học. Cái tên gọi thật hẹn hò và không gian ở đó cũng thật hẹn hò.

          Từ khu vực  Đôn Hoá trở vào, những lối đi bây giờ đã vắng tanh. Vũ thích đi trong cái im vắng của nơi này để nghe tiếng chân mình dẫm nhẹ trên đường. Hình như Vũ còn nghe cả tiếng những cây lá thì thào. Hàng cây tùng cao vút với màu lá xanh thẫm, lặng im, cứ làm cho Vũ có cảm tưởng chúng giữ trong cành lá một ít bóng đêm.

          Khung trời ở đây thật xanh vì cây cao, vì cỏ dại. Những con đường nho nhỏ trải nhựa trong lòng Viện cho Vũ cảm giác mênh mang,nhất là khi đi ở đấy trong giờ sinh viên đang học. Chỉ còn nắng rơi xuống từ trời, len qua cây lá và lạc vài mảnh vụn xuống mặt đường. Viện Đại Học Đàlạt. Những dãy giảng đường rộng lớn uy nghiêm, thư viện, Trung Tâm Sinh Viên, nhà nguyện... và những con đường, những hàng cây, những thảm cỏ xanh tạo nên một vẻ vừa trầm lắng vừa êm đềm như một thành phố thu nhỏ lại. Khung trời thật mời gọi đối với những ai yêu thương sách vở, yêu thương không gian hiền hoà này với những chiếc lá rụng nằm thảnh thơi dưới những tàn cây.

          Sáng hôm nay, hơi lạnh lan trong khung trời Đại Học. Trên những tàn cây hình như những giọt nước của cơn mưa đêm vẫn còn vương đâu đó. Tự nhiên Vũ nghe lòng mình rưng rưng như nhớ nhung một quãng đời nào đã xa khuất của mình. Đàlạt với biết bao cơn mưa đã đi qua trong tuổi lớn lên của Vũ. Có những cơn mưa dài như bất tận làm phố phường ướt sũng, những ngày bão rớt u buồn, những cơn mưa chiều hiu hắt. Và nhất là những hạt mưa rơi khe khẽ lẻ loi mà Vũ nghe như từ đâu rơi sang chứ không phải từ mây trời nhỏ xuống (những hạt mưa bâng khuâng mà kể từ lúc lớn lên nơi thành phố này Vũ đã lắng nghe và yêu thích biết bao...)

          Đã hơn một năm học rồi Vũ đi về với ngôi trường này, gặp gỡ biết bao người nhưng không hiểu sao Đỗ lại hiện ra như một hình ảnh lạ lùng nhất. Hai tuần nay Vũ không nhìn thấy Đỗ đâu. Không biết vì cả hai đều bận rộn với bài vở của mình hay vì Đỗ trót dại trêu tên Vũ là "mưa" rồi gặp Vũ đâu là Đỗ lại thầm thì gọi "Gió mưa mưa gió" làm cho Vũ tức lên rồi Vũ giận. Chẳng có gì với nhau,mà trước hiên giảng đường, trước bao nhiêu thiên hạ Đỗ dám nhìn Vũ thật tình rồi gọi lên cái tên mà Đỗ đặt ra kia. Vũ thấy nghẹn ứ nơi cổ khi có người phát giác ra cái nhìn của Đỗ dành cho Vũ, quay lại để tìm xem Đỗ nhìn ai và gọi ai. Vũ cố ra vẻ thản nhiên nhìn lên cao, nơi những đỉnh cây lẫn vào với mây trời...Thế đó. Thế mà bây giờ Vũ chợt thấy lòng mình trống vắng. Đỗ ở đâu hai tuần qua, trong những ngày vừa mưa vừa gió kia? Vài cơn nắng nhạt đến vội vàng giữa những đợt mưa chẳng đủ để Vũ có thể đi một vòng trên những con đường để rồi tình cờ gặp Đỗ như bao nhiêu lần cũ. Đêm qua Vũ ngồi nhìn mưa qua khung cửa sổ, nhìn những hạt nước li ti theo gió tạt vào phủ mờ ô kính làm cho cây lá bên ngoài cũng nhạt nhoà theo rồi tự hỏi mình, không biết trong gió mưa này Đỗ có nhớ tới Vũ một chút nào? Vũ lắng nghe tiếng mưa rơi, tiếng dòng nước trên máng chảy vào cái vại sành ở hiên nhà và cảm thấy nhớ nhung man mác. Có gì đã đổi thay trong lòng mình sao? Vũ không tìm ra được một từ nào để gọi tên cho những cảm xúc này...

          Vũ bước lên chiếc cầu sơn đỏ trước Minh Thành, chiếc cầu không hiểu vì sao có người gọi là cầu Lương Sơn Bá. Phía dưới, con đường uốn quanh xuôi xuôi như một con dốc nhỏ có hai hàng cây cao nghiêng cành lá vào nhau, giờ này trông như còn ngái ngủ. Hơi ẩm của cơn mưa đêm qua  và của những làn sương nhẹ sáng nay quyện trên những đỉnh cây làm cho con đường trở nên mơ màng. Đã bao nhiêu lần Vũ đi trên con đường này nghe gió xôn xao và nhặt những chiếc lá khô nho nhỏ rồi về chép lên đó những dòng thơ. Con đường được gọi tên là "con đường Ngày Xưa Hoàng Thị", là nơi những bước chân theo những bước chân... Vũ ôm chiếc cặp nhỏ lên ngực, nghe hơi lạnh của buổi mai thấm đẫm quanh mình. Những hạt mưa bụi lại bắt đầu bay bay. Cơn mưa dài vẫn chưa qua hẳn, vẫn xôn xao day dứt như những cảm nhận của Vũ trước đất trời này. 

          Vũ rời chiếc cầu, đi qua những bóng cây rồi vào thư viện. Có những người đã vào đấy ngồi học từ bao giờ. Vũ đi về cuối phòng, chưa kịp chọn một chiếc ghế cho mình thì chợt trông thấy Đỗ. Vừa lúc ấy Đỗ trông lên. Niềm vui vỡ ra trên đôi mắt Đỗ. Anh gọi nhỏ:

          - Vũ...gió mưa...

          Không hiểu sao hôm nay nghe thế Vũ không còn giận nữa. Vũ lặng lẽ ngồi xuống trước mặt Đỗ, mở cặp lấy sách ra. Đỗ đẩy sang một tờ giấy nhỏ:

          " Anh mong em suốt hai tuần mưa gió vừa qua. Còn giận anh không?"

          Vũ nhìn qua Đỗ rồi nhè nhẹ lắc đầu. Sau những ngày mưa hình như Vũ có gì khác lạ. Đỗ nhìn Vũ lắc đầu và tưởng như Vũ sẽ gật đầu cho một câu hỏi khác.

NHƯ LUÂN.Đại Học Đàlạt 1974.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn