Sáng nay Melbourne lạnh lắm, cái lạnh se se nên lại nhớ Dalat.
Gửi một chút vơ vẩn buổi sáng đến thày cô và các chị, các bạnđã một thời ở Đà lạt, thả tóc theo gió bay bước trên những con đường dốc nhỏ.
Xin chúc tất cả cùng vui và cùng đủ.
====
Có một thời như thế
-----
Tôi đã có một thời như thế
Sáng tung tăng, hơi thở ấm bình minh
Bước chân chim tung tẩy đến trường
Nụ cười nhỏ dòn tan góc phố thị
Tôi đã có một thời như thế
Áo trắng trong veo, tóc xoã vai mềm
Nghiêng nghiêng nón, gót hồng trên đất đỏ
Tiếng guốc khua, màn sương tanh tách vỡ
Tôi đã có một thời như thế
Sách vở cầm tay, chân bước dịu dàng
Theo đám bạn tan trường men dốc nhỏ
Gió nhẹ vờn, những chiếc lá đong đưa
Tôi đã có một thời như thế
Bước trên cỏ mềm, ngỡ giữa đám hoa
Tóc ngát hương chanh, giấc ngủ ngọt ngào
Bàn tay nhỏ ấp ôm cơn mộng mị
Tôi đã có một thời như thế
Nhẹ vươn lên trong tay ấm mẹ cha
Nhè nhẹ trở mình trong ngôi trường vôi đỏ
Nhè nhẹ lớn dần cùng đám bạn bé thơ
Ờ ... thì tôi cũng có một thời như thế, để nhớ và để chắt chiu trên khắp đường đời...
Yêu lắm những tháng ngày ngọt ngào của một Đà lạt ngày xưa...
Nên đông lạnh nhưng lòng luôn ấm áp...
Thiên hương