Hết Tết Rồi

30 Tháng Giêng 20177:29 CH(Xem: 3750)

Hết Tết Rồi

 10687492_601871499921340_4284996335113696799_o

Thế là hết Tết rồi.  Cháu tôi nói và cười:  “Thưa Ngoại, con đi học, hôm nay ngày đầu tuần!”.  Cúi xuống cháu, tôi hôn…nhìn nó đi ra ngõ.  Nhớ ngày xưa, tôi nhỏ, hết Tết thấy buồn buồn.  Bây giờ chuyện đó thường đối với người xa xứ.  Tết chỉ là nỗi nhớ của người lớn…đang già.  Tết của kẻ xa nhà, nhớ Quê Hương, nhớ Tết…

 

Cái gì rồi cũng hết – nhà cửa và ruộng vườn, một chút xíu Quê Hương, một Nước Non ngàn dặm!  Một giọt nước mắt mặn bỗng lăn xuống môi tôi.  Chiếc xe bus bóp còi, cháu tôi lên cùng bạn.  Trời hôm nay có nắng, nắng vừa đủ xót xa chớ không phải đầm đà để cho mình xót ruột…

 

Đóa hoa hồng trắng muốt.  Con bướm vàng bay qua.  Tôi đi quanh vườn hoa, cỏ mượt mà trải thảm.  Ôi chao cái chữ “thảm”, thảm cỏ và thảm thương, chữ nào của Quê Hương?  Chữ nào là nhung lụa?  Tôi nhìn khắp thảm cỏ, nhớ áo dài quá đi!

 

Cũng nhớ lắm, hoa quỳ nở dọc đường đi dạy – một thời xa xưa ấy, các em của Thầy ơi!  Sót một chút bồi hồi, Trời ơi đó là Tết?  Mồng Ba xưa, còn phép, tôi lang thang trên đồi – đồi Cù cỏ xanh mướt, hồ Xuân Hương màu nước cũng xanh như màu trời.  Đà Lạt chừ, xa xôi.  Đà Lạt hoa đào nở, ôi cái màu nhung nhớ  chờn chợ như cơn mơ…

 

*

Hết Tết, thật không ngờ.  Mới Mồng Ba, hết Tết!  Còn chăng là tha thiết như tiếc nuối mà thôi?  Tôi nhìn mây trắng trôi, ôi cái màu sương khói!

 

Trần Vấn Lệ  

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn