Ngày 31 Tháng Mười 12 Năm 2016

30 Tháng Mười Hai 201610:59 CH(Xem: 3009)

Ngày 31 Tháng Mười 12 Năm 2016

 

Hôm nay ở quê nhà, ngày cuối cùng tháng Chạp.  Hết một năm mau thật!  Giụi mắt…hình như mưa?  Nhớ…nói sao cho vừa?  Thương…nói sao cho đủ?  Quê mình đẹp hay xấu…gì gì cũng yêu thương…nên mới gọi Quê Hương!  Nhiều Đoạn Trường Ngâm Khúc, nhiều tiếng hô bất khuất bỗng dậy trong lòng người.  Bao nhiêu tiếng nói cười nghe chan hòa giọt lệ!  Bốn ngàn năm rồi nhé, không chỉ ngày hôm nay!

 

Tôi thổi tờ lịch bay, gắn lên cuốn lịch mới…tưởng tượng bàn tay Ngoại vuốt câu chữ đầu năm:  Cầu Chúc Nước Việt Nam Năm Mới Đời Đổi Mới…Những Gì Đau Đớn Bởi Thiên Tai Và Nhân Tai Bay Đi Theo Gió Bay!  Tôi viết bằng nước mắt dù tôi ghìm thật chặt, pha bột đỏ bột vàng.  Đưa bút lông dịu dàng, tôi viết gửi về Ngoại…gửi đồng ngô bến bãi lá rung chiều mênh mang…

 

Tôi nhớ quá Dran, quê hương lòng tôi đó!  Tôi nhớ bờ sông gió, tôi nhớ hai câu thơ:  “Lá ngô bay ở bờ sông. Bờ sông vẫn gió…người không thấy về!” (*).  Tôi có đang trong mê?

 

Em à, anh vẫn tỉnh.  Trời cuối năm lành lạnh, em nhớ mặc áo laine.  Anh rất nhớ thương em!

 

Trần Vấn Lệ

 

(*) Thơ Trúc Thông

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn