Mười một giờ đêm chúng mình tới đó.
Chúng mình ngoại Đạo vẫn tin có Giáng Sinh.
Vẫn tin có một Bình Minh!
Một Bình Minh, một buổi mai nhân loại…
Những người quỳ kia là nhờ Ơn gọi
Chúng mình đứng đây chỗ Cô Bé Bán Diêm.
Cô bé đó giống như anh, như em,
Là người ngoại Đạo…
Biết trần gian không ngừng dông bão
Biết lòng người có lúc định tâm
Nên ai cũng ước mơ dẫu ước mơ thầm:
“Ai cũng hít thở được hương trầm Thiên Chúa!”.
Cô Bé Bán Diêm nép mình gốc cây tránh gió,
Nó bật que diêm nhìn lửa bùng lên
Anh đố em nó thấy gì em?
“Nó thấy Bà Nội nó dắt nó đi trong một ngày ấm áp”…
Chúng mình cầm tay nhau đến đây ngày tháng Chạp,
Đêm Noel, đứng chỗ Cô Bé Bán Diêm
Ngàn năm trước nó đi đâu mất không có ai tìm,
Ngàn năm sau chúng mình tìm nhau, đã gặp!
Anh cảm ơn em đã rơi nước mắt,
Rửa sạch rồi viên gạch dưới chân.
Mười hai giờ đêm nay Chúa giáng trần
Em nghe, đó, những hồi chuông báo hỉ!
Ngồi xuống đây đi em, chúng mình thủ thỉ
Vầng trăng mai vừa hiện trên đầu non
Bầy chim vạc, không một con, không chỉ một con
Mà cả bầy đều vinh danh Chúa!
Cô bé bán diêm có lẽ đang trên đồng lúa
Hãy tưởng tượng nó mặc áo dài lụa
Hãy tưởng tượng nó sắp đến trường
Hãy cầu nguyện cho Quê Hương mình em nhé….
Tiếng chuông bắt đầu ngân lên khe khẽ
Tiếng chuông rộn ràng ngân lên vang vang
Tiếng chuông chắc là đánh thức Việt Nam
Tiếng chuông làm cho ánh trăng mai thêm vàng trên núi…
Trần Vấn Lệ