ĐÀ LẠT ƠI - TẠM BIỆT
Thềm Palace buổi chiều, dòng tâm sự.
Phố thân thương, gần quá ! Một tầm tay
Mai ta đi, đồi núi cũng buồn lây
Ai sẽ nhớ những chiều sương sang nắng ?
Ngồi thả khói vu vơ trong yên lặng.
Nhìn ngắm mông lung thương nắng hạ vàng,
Rừng trải men xanh ,vòm cây lá thám
Chợt thấy cỏi lòng héo úa sầu mang.
Nhìn quẩn nhớ quanh, trời mây vô định,
Phố vẩn buồn như muôn thuở xanh xao
Người sánh vai lưu luyến tạ từ nhau
Trong những tiếng thì thầm khi tiển biệt .
Không thể dấu nổi buồn trong nuối tiếc
Khi ngày vui chưa kịp lắng trong hồn
Gác trọ núi đồi, Trường lớp , Đồng môn
Cùng kỷ niệm của hoa niên diễm tuyệt .
Sẽ nhớ hoài bóng hồ gương, suối biếc
Nhớ đường khuya, hạt dẽ ấm bàn tay
Quán không tên và thánh lễ mỗi ngày
Cùng dấu tích của cô đơn mộng mị..
Chào hạnh phúc trong quãng đời Học Sĩ
Thụ Nhân ơi, mai xuống núi xa trường
Gửi cho người trọn nổi niềm thương
Chào phố núi, Đà Lạt ơi tạm biệt !
HUY VAN
(Mùa Thi Ân Huệ. 20-06-1972)