MẠ TÔI – XUÂN, HẠ, THU, ĐÔNG..RỒI LẠI XUÂN

02 Tháng Mười Một 201611:17 CH(Xem: 3069)
MẠ TÔI – XUÂN, HẠ, THU, ĐÔNG..RÔI LẠI XUÂN

Mạ tôi giờ đã 90, tuôi thọ xưa nay hiếm và hiếm hơn nữa khi vào tuổi này mạ tôi không bị bệnh nan y tuy đầu óc quên quên nhớ nhớ.
Thuở còn con gái mạ tôi là một cô gái Huế thùy mị, dịu dàng, xinh xắn, lắm người theo đuổi, giờ ở tuôi “ gần đất xa trời ( như mạ thường tự nhận) mạ trở một cụ BÀ dễ mến tuy đôi lúc trái tính trở trời.
Hai tháng trước, sau trận đau phải nằm cấp cứu ở bệnh viện, mạ về nhà và tự nhiên không muốn ăn, mỗi lần ăn là cả một việc nan giải, mạ cứ nói:
-Mạ không muốn ăn.
Khổ thân chị Liên, Hạnh… phải đổi món cho mạ, bánh mì xíu mại, mạ chỉ ăn phần cứng vòng quanh với mẩu cùi loi nhỏ xíu, tô phở Cẩn đem xuống phải tán nhỏ với thịt xay nhuyễn lấy nước, hủ yến sào Khánh Hòa nghiền ra như nước, bởi có chút cứng mạ lè ra… phải năn nỉ:
-Mạ ơi! Cái này của chị Trang gởi về, mạ không ăn chỉ buồn đó.
-Mạ ơi! Mạ thích về Huế thăm dì Bảy không. Phải ăn cái này khỏe mới đi được.
Đôi lúc mạ ăn, có khi mím chặt miệng lại. Biết mạ thích làm toán, các con nháy mắt nhau:
-Khi nào mạ há miệng thì nhớ đút nghe.
-Mạ ơi! 20 cộng 20 bằng mấy.
Đôi mắt mạ sáng lên:
-40
-Hay ghê.40 cộng 40 bằng mấy
-80
Cứ vậy, mà đôi khi đút được mấy miếng cháo. Có lúc mạ không bị lừa
-Mạ! 1 cộng 1 bằng mấy.
Mạ cười cười miệng mím chặt và giơ 2 ngón tay trước sự lém lỉnh của mạ, các con phải bật cười. Không ăn nên mạ gầy hẳn. các con cứ ép ăn, phải dỗ ngon dỗ ngọt. Đôi khi dọn giường thấy mẩu bánh dưới chiếc gối, hóa ra mạ không nuốt mà lừa không ai để ý dấu đi.
Sau trận đau ấy, ban ngày có người trông coi mạ nhưng ban đêm, anh em chúng tôi chia nhau mỗi đứa ngủ với mạ một đêm ( trừ Trang, Lâm ở Mỹ, tôi và Hoành ở Sài Gòn và Chi mất sớm).
Ban ngày mạ đi đứng còn yếu, phải dìu mạ mới ra ghế salon ngồi, Nhưng ban đêm thì thật là lạ, một hôm Quyền trông mạ, Quyền vừa chợp mắt, tỉnh dậy không thấy mạ đâu, Quyền vội bật đầu dậy đi tìm, hóa ra mạ vào nhà vệ sinh nhưng lại ngồi trên chiếc thùng đựng nước. Ngày hôm sau, chị Liên bèn kêu thợ mộc tới làm thêm 2 thành gỗ cao để mạ không leo ra được và trở mình không bị rơi xuống đất.
Mấy ngày sau, cậu Chín và chị Mùi từ Sai Gòn lên thăm, mạ tươi tỉnh hẳn ra, trò chuyện vui vẻ. Tối đó, cẩn trông mạ, ban ngày đi làm mệt lại ỷ y vào thành giường cao nên Cẩn yên tâm ngủ. Ai ngờ nửa đêm, cậu Chín ngủ phòng bên cạnh, nghe tiếng rên, tỉnh giấc. hóa ra mạ trèo qua được thành giường vào nhà vệ sinh, mệt quá nên nằm dưới sàn. Cẩn vò đầu bức tai ân hận vì mình đểnh đoảng mà mạ đau xương sườn đến 10 ngày sau chưa bớt.
Chị Liên bèn sắm chiếc dây đai vòng quanh lưng mạ với người nào ngủ với mạ, mạ hỏi :
-Sao lại trói mạ lại.
-Đâu có trói, mình cột chung với nhau cho có tình cảm.
Vậy đó, vừa đai vừa ôm mạ ngủ, tôi buồn cười nhớ lại ngày cháu ngoại còn nhỏ xíu, mẹ cháu cột lưng cháu một sợi dậy để cháu chỉ đi loanh quanh phòng khách, không ra tới bếp.
Tự dưng thương mạ ghê nơi

Tháng 10 năm 2016
Phạm Mai Hương
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn