Có chi mà sao ta vẫn còn mơ
Vẫn còn nhớ những khoảng trởi xưa cũ
Nhớ màu áo trắng, nhớ tâm hồn thơ nhỏ
Nhớ nụ cười hồng, nhớ khoảng dốc nghiêng nghiêng
Nhớ những sớm mai bước nhỏ đến trường
Hồn chao nhẹ hứng sương trời thơm ngát
Nhớ những chớp mi ngây ngô khờ dại
Nhớ nhánh lan gầy nhỏ bạn trao tay
Nhớ vành nón nghiêng nghiêng, môi nhỏ dỗi hờn
Nhớ guốc khua dòn giờ vô lớp ngày xưa
Ừ nỗi nhớ cuộn theo từng hơi thở
Nên đêm về giấc mộng cũng chông chênh
Nhớ cơn mưa xưa, nhớ giọt nắng bên hồ
Nhớ hàng khuynh diệp rưng rưng đổ lá
Nhớ đám bạn xưa nhìn nhau cười tí tách
Nhớ ngày hè lưu bút nhỏ trao tay
Nhớ tiếng phấn thô trên bảng nhạt nhoà
Nhớ cổng trường cũ ngôi trường vôi đỏ
Dù bây giờ mấy mươi năm có lẻ
Mắt hạt dẻ nhạt màu, tóc cũng hết mướt đen
Hết những mộng mơ, bớt những dại khờ
Nhưng mơ ước vẫn còn đầy mơ ước...
Ước trở lại thời ngây thơ vụng dại
Ngày tháng đầy những trong trẻo vô tư
Những bước chân chim rộn rã đến trường
Đẹp như thế... Nên ta còn mơ mãi...
Thiên hương
Sáng 4/8/16 - Melbourne