XUÂN VỀ * Phạm Mai Hương

28 Tháng Hai 201512:00 SA(Xem: 8546)



XUÂN VỀ

mai-anh-dao-no-ro-dip-tet-nguyen-dan-large-content

Năm nay, trở về Dalat, tôi yêu đời và yêu người hơn.

Một sáng vào tháng chạp, sau một đêm, các cây mai anh đào hẹn nhau cùng trổ hoa, phủ khắp thành phố thơ mộng một màu hồng phớt nhẹ khiến bao người sững sờ đến lặng người trước quà tặng hiếm có của thiên nhiên.

Những cội mai già vươn nhánh cao bung hàng triệu cánh hoa lên bầu trời xanh trên con dốc ngoằn ngoèo Lê Đại Hành, đường vòng quanh hồ Xuân Hương, đường Trần Hưng Đạo quyến rũ bao nam thanh nữ tú dừng chân chụp hình lưu lại khoảnh khắc tuyệt đẹp của hoa, trời và người.

Càng xa trung tâm thành phố, cảnh vật càng đẹp hơn, ngôi nhà cũ kiến trúc Nhật Bản của giáo sư Nguyễn Bạt Tụy nằm khuất trong rừng mai giống như cảnh ở xứ Phù Tang, con đường Trần Bình Trọng hoa anh đào màu hồng chen lẫn với màu vàng của hoa mimosa, cội mai trước cổng trường Lê Lợi nép bên dãy cây khuynh diệp xanh cao vút. Cảnh đẹp đôi lúc thật đơn giản: bà gánh rong đi trong cánh đồng hoa từ Vạn Thành ra chợ, học sinh đạp xe giữa hai hàng anh đào dọc con đèo Xuân Trường.

Dalat thanh bình, con người cũng dịu dàng, lãng mạn.

Năm nay người dân dalat trở về với Tết cổ truyền, không ra chợ sắm tết mà tự mình trổ tài nấu nướng trong gia đình. Góc phố, trước sân nhà người ta bày một nơi đặt nồi nấu bánh chưng, bánh tét. Chiếc nồi không to, chỉ chừng chục chiếc bánh. Người ta không còn thú ăn bánh nhưng vẫn cần để cúng tổ tiên.

Mùi thơm của mứt gừng, hạt sen , cà rốt, dừa, mãng cầu… quện mùi thơm của nồi bánh chưng bay không gian làm ấm lòng người

Năm nay, trở về Dalat, tôi thấy lòng mình ấm áp, hạnh phúc.

Mạ tôi đã vào tuổi gần 90, đôi mắt không còn màu xanh biêng biếc nhưng lúm đồng tiền vẫn còn trên má. Mạ vẫn duyên dáng như ngày nào dù ba tôi không còn nữa. Mạ ngồi bên chiếc giếng cũ đón con về thăm, đứa nào chọc ghẹo hỏi lại mạ bài thơ ngày xưa để dưới sạp. Mạ cười ngâm nga:

 

….Đến bến đò ngang dạ thấy buồn

 Nhìn dòng Hương chảy giữa trời thương

 Mêng mông một dãy bờ vô tận

 Bóng chiếc thuyền qua dạ vấn vương….

 

Tôi và đứa em gái út cùng nhau tắm cho mạ tôi buổi cuối năm, dẫn mạ ra tiệm uốn tóc để đón xuân.Mái tóc mạ trắng,mềm mại như bà tiên hiền hậu trong chuyện cổ tích, khuôn mặt hồng hào, nụ cười tươi tắn trẻ lại hơn mười tuổi.

Năm nay, trở về dalat, tôi thấy mình nhiều niềm vui

Chị tôi, trở về từ Mỹ, chiếc hồ lô mang theo nhiều quà bánh làm tăng hương vị mùa xuân. Chị vẫn tươi trẻ, yêu đời, khuôn mặt tràn hạnh phúc. Dường như thời gian, tuổi tác, công việc không làm chị bận tâm. Chị đong đầy sự yêu thương dành cho mạ, anh chị em trong gia đình, bạn bè, hàng xóm. Mỗi ngày chị đều có việc phải làm : đi dạo cùng Chi, người em bịnh nặng, lên tiệm phở King phụ bán cho Cẩn, ăn tất niên nhà Hương, nhà Sâm…. Chị gặp bạn bè: bạn hàng xóm, cùng lớp Trần Hưng Đạo, Bùi thị Xuân, bạn Sư Phạm Qui Nhơn..tưởng như chị không đủ thời gian cho mọi người. Mọi người đều cảm nhận được sự chân tình của chị.

Hai mươi tám tết, bốn chị em gái chúng tôi dạo chợ xuân, em tôi, mái tóc rụng hết bởi xạ trị nay đã ra phủ mái đầu. Em tươi tỉnh, hồng hào tuy ít nói, trả lời ngập ngừng, gật đầu thay lời nói. Em bước từng bước chậm rãi dọc chợ hoa, khẽ cười khi chị tôi chụp hình các em dưới nhành anh đào, bên chậu mai vàng.

Năm nay, trở về Dalat, tôi và gia đình nhỏ của mình cùng tất cả mọi người hưởng Tết đầm ấm, hạnh phúc.

Chợt nhận ra: mùa xuân ở ngay trong nhành mai hồng, ánh mắt tinh anh của mạ, nụ cười vô tư của chị, khuôn mặt tươi tỉnh của em, tiếng cười của cháu ngoại…

Và mong sao mùa xuân sau cũng đẹp như năm nay

Tháng 2 năm 2015
Phạm Mai Hương 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn