Trời Dalat ban sáng còn mù sương, tôi leo hết con dốc Duy Tân ngắm nhìn hồ Xuân Hương. Thỉnh thoảng tôi vào quán Thủy Tiên
nhâm nhi ly café mong gặp bạn tri âm đàm đạo văn thơ.
Một thanh niên ngồi bàn đối diện, người tầm thước, khuôn mặt hiền lành dễ gây cảm tình. Khi anh lên tiếng gọi café, tôi bỗng có
cảm giác gần gũi bởi giọng Huế ngọt ấm đậm đà nên cười làm quen và chúng tôi trở nên thân thiện đến không ngờ. Anh mang theo
một chiếc giỏ lát đựng vài bộ quần áo và xấp giấy tờ. Anh tâm sự:
-Em tên là Mẫn. Lúc trước em đi dạy, sau một thời gian em bỏ dạy đi chạy xích lô. Những lúc rãnh rỗi, em cũng viết vài bài thơ ngâm
nga đỡ buồn . Em lấy tên Mẫn Xích Lô.
Mẫn lấy trong giỏ lát một tờ giấy học trò chép bài thơ tứ tuyệt tặng tôi:
CHIM SÂU NHỎ
Em là chim sâu nhỏ
Hồn nhiên hót xuống đời
Vô tình anh biết được
Bẻ ná đứng nhìn chơi
( Mẫn Xích Lô )
Bài thơ quá tuyệt vời ! Vào buổi sáng trời đẹp, được quen một người bạn mới và nghe một bài thơ hay, tôi thật hạnh phúc. Mẫn
mỉm cười :
-Em làm bài thơ đó ở Huế tặng cho nhà em. Lên đây em có làm thêm bài thơ nữa cũng để cho nhà em để tạ lỗi không đủ tài nuôi
nấng vợ con cho đầy đủ như mọi người
Thời buổi vợ chồng áo cơm chóng mặt
Rượu thì buồn như nước mắt người thương
Đôi khi về chùa sống đời tu sĩ
Thương em và con lạc lõng bên đường
( Mẫn Xích Lô)
Chúng tôi nói chuyện không dứt, tôi thương người bạn mới quen :
Mồ hôi rịn chân chai một góc
Nhìn ra em để bụng mà thương
( Việt Trang)
Mẫn hứa khi nào có dịp sẽ giới thiệu Phương Xích Lô, một người bạn thơ cùng nghề với mình.
Năm sau, nghe tin tôi về Huế thăm gia đình, Mẫn đến nhà dặn:
-Ngày mai chín giờ, em đến đón rồi chở anh đi thăm thành phố Huế nghe.
Hôm sau, Mẫn đạp xe từ Bao Vinh lên An Cựu.:
-Anh ngồi tự nhiên nghe, em chở anh như chở khách đó.
Tôi lên xe ngồi, Mẫn đạp phía sau, vừa đi vừa trò chuyện. Xe chạy từ từ qua các con đường. Huế chỗ nào cũng đẹp, cũng thơ :
hàng phượng đỏ rực hai bên đường , những ngôi nhà cổ thấp thoáng sau vườn cây xanh mướt... Một chiếc xích lô đạp ngược
chiều ngang qua, Mẫn gọi:
-Phương ! Phương !
Người đạp xích lô tên Phương to lớn, vạm vỡ hơn Mẫn nhiều, ngoái đầu lại:
-Phương ! Quay lại ! Anh Việt Trang từ Dalat về thăm Huế nì.
A ! Thì ra Phương Xích Lô. Có lẽ đã được nghe Mẫn kể về tôi nên Phương không hỏi thêm , quay xe đi theo. Trời đẹp , tình cảm
đẹp, một người già hai người trẻ chúng tôi vừa trò chuyện. Không bao giờ tôi quên được niềm hạnh phúc của ngày được bạn tri
âm chở khắp thành phố quê mình
Chiếc xích lô cùng em bè bạn
Bánh lăn tròn xuôi ngược bình minh
( viết cho Mẫn, Việt Trang)
Tay ghì xuống chân bay tròn với gió
Hạnh phúc nào chạy theo kịp em không ?
(Viết cho Phương, Việt Trang)
Từ đó Phương Xích Lô trở thành người bạn, người em thân thiết của tôi. Đời Phương Xích Lô thật lận đận : trước anh là giáo viện
không được đứng lớp nên phải bỏ nghề; giờ sống với mẹ già vì vợ chê anh nghèo lại vướng nợ thi nhân. Thỉnh thoảng Phương
bỏ Huế lên Dalat thăm người bạn cao niên. Tôi dành cho anh căn phòng nhỏ cạnh phòng mình nhưng Phương cũng ít ở nhà, nhiều
hôm đến khuya mới chịu về ngủ.
Giấc ngủ của anh không yên , thỉnh thoảng anh lại hét lên, như giận đời ngày không nói được, đêm về chiêm bao.
Giờ Phương Xích Lộ không còn nữa, có lẽ buồn nên uống rượu say mà chết đuối. Đó là nhà thơ trẻ tài hoa nhưng bạc mệnh! Mặc
dù tuổi đã cao, tôi cũng tự hứa sẽ về thăm Huế một lần cuối, tôi sẽ nhờ Mẫn Xích Lô đạp xe đưa đến mộ của Phương thắp nén nhan
hoài niệm nhưng nay chính Mẫn Xích Lô cũng không còn nữa !