Ghen
“Ớt nào là ớt chẳng cay
Gái nào là gái chẳng hay ghen chồng
Vôi nào là vôi chẳng nồng
Gái nào là gái có chồng chẳng ghen”
(1)
Muốn lấy điểm, muốn khen bà xã
Gột làm sao nước lã nên hồ
Tuy rằng ông muốn làm thơ
Nhưng thơ , từ bé đến giờ biết đâu !
Ông nhớ lại mấy câu Xuân Diệu
Chép vào đây cho điệu gửi bà
Lời hay ý thật đậm đà
Đọc lên cứ thấy bao la là tình:
“Anh nhớ bóng, anh nhớ hình, anh nhớ
ảnh
Anh nhớ em, anh nhớ lắm em ơi !
Nhớ môi đang cười ở phương trời
Nhớ cặp mắt đang nhìn anh đăm
đắm”...
*
thơ như thế thật là hay lắm
Chép đến đây ông nhắm hết “phông”
thơ đâu có phải thơ ông
Cho nên ông tạm xuống dòng để mai
Khi nào nhớ lai rai sẽ chép
thơ sẵn sàng ở mép ở môi
Nửa chừng ông lại bỗng thôi
Nửa chừng để đó ông ngồi vểnh râu
Rồi bỏ quên ông đâu có nhớ
Bà một hôm bỗng “rớ” được thơ
Bà tru, bà tréo bất ngờ
Rành rành ra đó bây giờ chối đi!
Em nào lại lâm ly như vậy ?
Anh không khai thì gậy tôi phang
Ông anh cuống quýt vội vàng
Rằng nàng là của anh chàng họ Ngô
(2)
- Ngô với ngọng đều là xỏ lá
Tình kiểu này không khá được đâu !
Thế rồi bà khóc bà sầu
Giết nhau vì chỉ mấy câu thơ tình!
*
thơ Xuân Diệu (1) Ca Dao (2) Ngô Xuân Diệu
Đau Đẻ
Vợ kiện ông trời ở bất công
Làm sao những đứa được làm chồng
Lại không đau đẻ khi mình đẻ
Như thế công bình có phải không ?
Ông trời suy nghĩ phán từ nay
Mày đẻ thì yên cái phận mày
Chẳng phải cần đau cho nó mệt
Để cha thằng bé nó đau thay
Nhưng hôm bà đẻ, anh hàng xóm
Đau bụng rên la thật quá chừng
Bà lại làm đơn lên thượng giới
Từ nay tôi đẻ để tôi bưng
Tôi đẻ thì tôi cứ việc đau
Cho nên từ đó trở về sau
Đàn bà vừa đẻ, vừa đau đẻ
Thôi! Bất công nhưng nó đỡ rầu
Sài Môn Chủ Nhân Thế