Bên nhau ngày mưa
Có
phải trời mưa tạo nên nét trầm buồn, dịu dàng “cố hữu” trong tính cách con người Huế? Thiếu nữ Huế e lệ, dịu dàng hơn cùng với tiếng “dạ, thưa”
ngọt lịm xao xuyến lòng ai? Nhớ buổi tan trường, trời đổ mưa, không hối
hả tấp vào những mái hiên ven đường, thiếu nữ Huế vẫn tha thướt, duyên dáng trong tà áo dài bên chiếc nón chao nghiêng. Cảnh tượng ấy không phải ở đâu cũng có thế bắt gặp
.
Ai
bảo tạo hóa đem đến cho Huế miên man những mùa mưa để rồi “Trận mưa nào
cũng đọng giọt tương tư” (Hải Bằng). Và rồi nhà thơ Nguyễn Bính phải thốt lên:
“Trời mưa ở Huế sao buồn thế -
Cứ kéo dài ra đến mấy ngày…”.
Mỗi
mùa mưa, Huế khoác lên mình tấm áo màu bạc trắng xóa. Mùa mưa, cũng là lúc thành quách bám lên màu rêu phong cổ kính, khẳng định sự trường tồn theo năm tháng. Dòng Hương trở nên thơ mộng, hiền hòa, ôm trọn Huế vào lòng. Thuyền ai đậu bến sông, thi thoảng lại vẳng lên khúc “Nam ai, Nam bình”, Mưa Huế mang đến những “giọt buồn, giọt thương, giọt sầu, giọt nhớ”. Thú nhất là những đêm ngồi lắng nghe mưa. Mưa đến cuốn đi những bụi bặm của cuộc sống, gột sạch những ưu tư, muộn phiền. Bỗng thấy lòng trẻ lại, giọng hát trở nên ấm áp vô thường! Bất giác đưa tay hứng lấy giọt mưa. Tiếng mưa như hồn Huế ngàn xưa vọng lại, tiếng “ thở” khe khẽ của Huế nay đang thao thức
chuyển mình. Thấy thêm yêu màu xanh Vĩ Dạ, thêm yêu màu nâu trầm của núi Ngự, thảng nghe tiếng chuông chùa trên bến Vân Lâu và yêu cả sắc tím
mộng mơ tà áo dài tha thướt.
Mưa!
Huế trầm mặc và yên bình quá! Còn gì hạnh phúc hơn những buổi chiều đi dọc bờ Hương thấy bước chân mình nhẹ nhàng hơn. Ngắm nhìn thành quách giăng mắc màn mưa, rêu phong màu cổ độ. Những búp sen trôi dạt, thương hồ ngơi nghỉ! Mưa làm ướt áo ai, dìu dặt những bước chân… theo miết ta như một hoài niệm.
LHHH & NTN
Nguồn: Internet/chuyển bởi GS Nguyễn Đình Cường |